Mạc Nhiên trợn to hai mắt nhìn bạn nhỏ đang đứng chắn trước lối ra vào duy nhất của hang động kia. Cho dù có dùng từ "tả tơi" để miêu tả cũng không có gì sai lầm a.
Quần áo trên người của người nọ bẩn tới mức cô không thể nhìn ra nó vốn có màu gì, thậm chí còn có không ít chỗ rách tươm. Tay hắn được buộc bằng một mảnh vải dài, treo tòn ten trên cổ chứng tỏ cái tay kia đang bị gãy, trên người hắn cũng loan lỗ máu, vết thương nặng nhẹ có đủ rải rác khắp nơi, chân hắn thậm chí còn không còn sức chèo chống thân thể không thể coi là vạm vỡ của mình mà tựa cả thân người vào tường.
Mạc Nhiên âm thầm cảm thán trong lòng, có phải quá thảm rồi hay không a!
Dường như nhận thấy ánh mắt dò xét như tia laze quét tới quét lui trên người mình, người nọ ngẩng đầu lên.
Không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không nhưng mà.... ánh mắt của hắn nhìn cô sáng lóa giống như là... chó nhìn thấy xương!?
Nén một tia bất đắc dĩ vào trong lòng, lại đưa mắt nhìn về phía Dạ Tích Dương, nhận thấy hắn đã cất dao tự lúc nào, cô mới nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng.
"Thật ngại quá, xin hỏi... khụ, chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"
Cô có thể thấy rõ ràng vai của người nọ cứng lại trong giây lát, khóe môi của Dạ Tích Dương ngồi bên kia cũng không ngừng co giật, không khí nháy mắt cứng ngắt. Cô có nói gì sai à?
Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-xuy-cac-nam-chinh-mau-tranh-ra/2021723/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.