Trước giây phút bị bóng tối nuốt chửng, Tà Phong chỉ kịp nhìn thấy bóng người đang lấp ló sau bụi cây, quen thuộc tới mức khiến hắn đau lòng.
Thì ra hắn đã hết giá trị lợi dụng!
Trước mắt hắn chỉ có hình ảnh của ngày đó, máu không ngừng chảy ướt cả áo hắn, bên tai chỉ có tiếng rượt đuổi nhau, tiếng súng bắn, đạn rơi huyên náo không thể tả, hắn có thể hình dung ra tình trạng hỗn loạn bên ngoài, thế giới dường như chỉ còn lại những âm thanh hỗn tạp ghê tởm kia cùng cơn đau khiến hắn tưởng như muốn chết đi.
Trong vô thức, bàn tay dịu dàng cùng hương thơm mà cả đời hắn cũng không thể quên nhẹ nhàng mơn trớn như muốn ru hắn vào mộng, cơn đau cũng dần dần được xoa dịu, giây phút ấy, trong đầu hắn chỉ còn lại hai chữ...
Thiên thần!
Từ ngày hôm ấy, mọi suy nghĩ cùng tín ngưỡng của hắn đều xoay quanh một người, người đó bảo hắn đi phía đông hắn tuyệt đối không đi phía tây, người đó bảo hắn chết hắn cũng không dám sống, chỉ đơn giản vì... mạng của hắn là do người đó vớt được!
Chỉ là, sau ngần ấy năm, hắn lại bị vất bỏ một lần nữa rồi...
Tuyệt vọng nhắm đôi mắt, chờ đợi đau đớn và cái chết đang tới càng lúc càng gần.
Tay... đột nhiên bị níu chặt, kéo theo thân thể ngừng lại giữa không trung, lồng ngực đập mạnh vào vách đá đau điếng khiến hắn bừng tỉnh, từ từ mở đôi mắt phượng từng mang theo tia kiệt ngạo bất tuân nhiếp hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-xuy-cac-nam-chinh-mau-tranh-ra/2021715/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.