Ngoài trời,từng bông tuyết đang lất phất bay, cơn gió lạnh buốt như muốn cào xé tim gan không ngừng thổi qua những cành cây trơ trọi giữa mùa đông rétmướt.
Từng chùm đèn được thắp lên làm ấm cả một góc trời, tiếngnói cười ríu kít khiến không khí tiêu điều của những ngày cuối đôngdường như không còn nữa, từng tốp người đi đi lại lại đủ để người tabiết nhà này đang mở tiệc ăn mừng.
Đêm nay là giao thừa...
Mọi người trong gia tộc như thường lệ tụ họp lại với nhau, mỗi người treotrên mặt mình nụ cười giả dối, cùng chúc tụng nhau những thứ trái lòngmình.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với không khí náo nhiệt ấm cúngnơi chính sảnh, ở một góc khuất ít người qua lại nào đó trong Mạc gia,một căn phòng tối om không chút hơi người, đổ nát cũ kĩ đang run lêntừng hồi trước cơn gió đông lạnh lẽo vô tình cũng giống như người đàn bà xanh xao ốm yếu đắp trên mình một mảnh áo rách đang cố chống chọi vớitrời đông lạnh giá.
Cô đã ngồi trước cửa sổ gần ba tiếng rồi,bóng lưng gầy yếu kia toát lên tia tang thương khó nói nên lời, đôi mắtcô nhìn về nơi xa xăm như đang cố kiếm tìm một hình bóng nào đó, khuônmặt nhọn xanh xao in đầy dấu vết của thời gian và cái mưa cái gió củacuộc đời. Ai có thể tin người đàn bà này chỉ mới bước qua tuổi ba lămchứ?
Dường như trong cô tồn tại một nổi đau, một niềm hối tiếckhó có thể nguôi ngoai. Lại một năm nữa đã trôi qua nhưng nỗi đau trongcô chưa một phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-xuy-cac-nam-chinh-mau-tranh-ra/2021684/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.