Dạ Tích Dươngđạp văng cả cửa phòng cấp cứu, chết tiệt, cô càng lúc càng lạnh càng lúc càng giống một cái xác, khuôn mặt trắng bệt không chút máu, rốt cục thì khi không có hắn bên cạnh cô đã trải qua những chuyện gì chứ?
Mọi người trong phòng đều đưa mắt về phía hắn, hừ, bộ không thấy trên tayhắn còn có người cần cấp cứu gấp sao, còn đưa mắt ra nhìn cái gì, hắnđang gấp muốn chết được đây này.
"Mấy người nhìn cái gì, còn không mau lại đây giúp một tay!"
Hống hách quát lớn một tiếng, hoàn toàn không quan tâm bản thân đã đạp hư cửa bệnh viện nhà người ta.
Bác sĩ y tá vội vàng chạy tới đỡ Mạc Nhiên trên tay hắn vào phòng trong,không quên đẩy hắn ra ngoài rồi đóng cái cửa miễn cưỡng vắt vẻo trên cái bản lề.
Đèn đang cấp cứu đỏ lên. Hắn lo lắng đứng bên ngoài, mặt mũi trắng bệt không kém gì Mạc Nhiên vừa nãy.
Chết tiệt, khi nãy vừa nghe tin cô bị tên họ Phượng chết tiệt kia bẻ gãy cảtay, hắn thậm chí bỏ ngang tiết học chạy vội xuống phòng y tế, tronglòng lo lắng không thôi, tên họ Phượng kia nên cầu trời cho cô không sao đi, nếu không tên đó nhất định không yên với hắn đâu.
Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại bứt rứt giống như có dự cảm không lành, bước chân không tự giác mà nhanh hơn một chút.
Bình ổn lại hơi thở, mở cửa phòng, nhìn thấy cô an tường nằm trên giườngtrái tim nãy giờ đang treo trên cao của hắn cũng được hạ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-xuy-cac-nam-chinh-mau-tranh-ra/2021676/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.