Phồn hoa chưa bao giờ là lâu dài, giống như nếu có dịp xem bắn pháo hoa rồi, thì bất kể thế nào cũng sẽ khiến người ta nhớ mãi sự sáng chói rực rỡ của nó, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc đó, pháo hoa tàn sẽ không để lại dấu vết.
Giờ thì đã rõ, tình yêu vốn dĩ cũng ngắn ngủi như pháo hoa, lúc nở ra sẽ giống như có nhiều loài hoa cùng nở rộ, đến lúc tàn rồi, chỉ cảm thấy còn chưa kịp hái xuống nó đã đột nhiên nhạt nhòa, ngàn vạn sủng ai kia thì ra cũng chỉ là biểu hiện giả dối của pháo hoa, tuấn tú phong lưu của hắn cho tới bây giờ chưa hề thay đổi, thay đổi bất quá chính là người được sự sủng ái của hắn mà thôi.
Lẽ ra nàng nên sớm biết, con đường đi trong đêm tối dài dằng dặc này đi đến cuối cùng rồi, cũng chỉ còn lại nàng một mình một người.
Ngực từng cơn từng cơn đau nhức, thật đau đớn, thật khó chịu, giống như bị ai bóp chặt trong lòng bàn tay, không ngừng co rút, gian nan thở dốc, lại giống như trái tim đã bị ai đó hết lần này tới lần khác lấy mất, chỉ còn lại bản thân vô tâm mờ mịt, không biết nên làm thế nào để đòi lại.
Chỉ có thể mặc cho linh hồn rời khỏi thể xác, ở một bên thê lương mà nhìn thể xác của mình chịu đựng tra tấn.
Thì ra đây chính là gan ruột từng chút từng chút đứt đoạn.
Thượng Trụy buông cây sáo xuống, che miệng, nhưng làm thế nào cũng không thể che hết nước mắt liên tục nhỏ xuống trong mắt, cuối cùng, bên trong hồ Thủy Các giữa đêm khuya không một bóng người, tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang lên.
Một bóng người ẩn nấp ở trong đình bên cạnh hồ, nghe thấy tiếng khóc buồn bã tuyệt vọng, vành mắt dần dần đỏ.
Sau khi nhìn thấy nàng, hắn cũng không còn tâm tình tiếp tục xem đèn, trở về phủ liền trực tiếp dạo bước đến ngôi đình này, một mình trong đêm tối gió lạnh, lặng yên ngồi thật lâu, cuối cùng lại gặp được nàng đến đây, hắn vừa bất ngờ vừa vui mừng, mà trong lòng cũng hết sức chua xót, chỉ cần nghĩ đến nàng bi thương như thế, tiếng sáo bị phá hư, âm điệu đứt quãng, khúc không thành khúc, khóc không thành khóc.
Thật lâu sau, tiếng khóc làm hắn đau nhức đến lục phủ ngũ tạng dần dần thu hồi, chuyển thành thút thít cực nhỏ, theo gió mơ hồ bay đến.
Hai khuỷu tay chống trên bàn đá, lòng bàn tay che mặt, tiếng nói tràn ngập đau đớn từ giữa ngón tay thoát ra ngoài, “Trong thành Khai Phong này —— “
Bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền, mấy đốt ngón tay bị cắn mạnh, nàng đột nhiên dừng lại tiếng khóc thút thít, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía có giọng nói vang lên, chậm rãi nới lỏng hàm răng, bỏ tay xuống.
Âm thanh khàn khàn mang chút nghẹn ngào kia, đôi bên đều có thể nghe rõ giọng nói, tiếp tục thấp giọng truyền đến.
“Bất kể trong cung hay ngoài cung đều cho rằng ta là tâm phúc thân tín của Thái hậu, vẫn luôn nhìn thấy bà ta đối với ta hậu đãi vô cùng, kỳ thật người ngoài nào có ai biết, trong hoàng cung ngươi lừa ta gạt sao có thể có thật tình hay chân tình… Lúc trước sở dĩ bà ta vui vẻ, biểu hiện đối với ta yêu thương có thừa, bất qua cũng chỉ là một thủ đoạn nhằm lung lạc lòng người, dù sao tiền tài vàng bạc của Bạch phủ ta ngày nào còn thì vẫn là hữu dụng với bà ta… Từ lúc cha ta còn sống, mãi cho đến tận bây giờ, ngập lụt ở chỗ kia, nạn châu chấu chỗ nọ, những tiền bạc lương thực chính thức lấy từ quốc khố của triều đình ra trợ giúp thiên tai có được bao nhiêu? Còn không phải dựa vào nguồn tài lực của nhà ta dốc sức mà quyên tặng ư.”
Hắn rũ hai tay xuống, mười ngón tay giao nhau, cúi mắt nhìn xuống bàn đá trước mặt.
“Ba năm trước đây phụ mẫu ta liên tiếp qua đời, trong vòng nửa năm song thân hoàn toàn biến mất, đối với ta là đả kích rất lớn, ta lúc ấy bất kỳ ý niệm gì trong đầu cũng không có, chỉ một lòng muốn đem gia nghiệp cha ta để lại quản lý cho thật ổn thỏa hoàn hảo, nhằm an ủi linh hồn lão nhân gia ở trên trời nếu có linh thiêng”.
Ba năm này bất kể là ban ngay hay đêm tối, hắn gần như đem tất cả thời gian rảnh rỗi vùi đầu vào việc buôn bán, cuối cùng, đợi đến khi hắn từ trong ngây thơ đau lòng vì phụ mẫu mất qua đi, mới giật mình phát hiện việc lớn không tốt, Thái hậu đối với hắn đã nổi lên cảnh giác.
“Cũng bởi vì ta trong lúc đau lòng khổ sở, chỉ lo vùi đầu làm việc, không chút nào che lấp thể hiện, do đó sinh ra sơ sót với triều đình”. Ba năm trôi qua, Bạch phủ ở trong các ngành nghề buôn bán đã trải rộng khắp thiên hạ, thời gian đó hiển nhiên tránh không khỏi có mối quan hệ tốt với quan phủ các nơi, Bạch phủ hiện thời tiền tài quyền thế, nếu ngày nào đó có ý muốn dậm chân đạp mạnh một cái, chỉ e đối với trong ngoài triều đình không phải là không có sức ảnh hưởng.
“Khiến Thái hậu cảm thấy, sự hiện hữu của ta đối với bà ta cùng toàn bộ triều đình Đại Tống đã mơ hồ hình thành nguy cơ tiềm ẩn, bà ta từ lâu vẫn muốn tìm cách kiềm chế ta lại”. Chẳng qua là nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bà ta cũng sẽ không chân chính cùng hắn vạch mặt, thứ nhất vì bà ta trước sau như một luôn coi trọng thanh danh, thứ hai làm thế đối với bà ta chỉ có trăm hại mà không được lấy một lợi.
Uy quyền của Lưu Nga cho đến nay vốn dĩ có được là do tranh đoạt, không phải chính thống, mặc dù nhiều năm qua bà ta dốc lòng bồi dưỡng không ít thân tín, nhưng trong triều trước sau có bao nhiêu người đảm đương chính phó Tể tướng vẫn trung thành với chủ, đối với những ý muốn việc làm của bà ta không ít chuyện đều cực lực can gián, đối với bà ta kiềm chế rất nhiều, cho nên bà ta trước sau như một làm việc luôn cực kỳ chú ý cẩn thận, không muốn rơi xuống đầu đề câu chuyện, tạo cơ hội cho các vị lão thần kia thừa dịp lật đổ việc bà ta phù chính Triệu Trinh.
“Sau khi ta cưới Yến Nghênh Mi, Thái hậu vất vả tìm một cơ hội có thể gán tội cho Yến đại nhân, chỉ còn chờ ta đi cầu xin bà ta, như vậy bà ta sẽ có thể bức ta cưới con gái của Hạ Kính”. Đúng như ý muốn có thể sắp xếp một con cờ ở bên cạnh hắn, giống như Quách Hoàng hậu đương triều, cũng là năm đó bà ta đã chỉ định cho làm thê tử của Hoàng thượng.
Bạch phủ tuy tài cao thế lớn, nhưng trước mắt vẫn chưa đủ để chống lại bà ta, “Nếu hôm nay ta không theo ý bà ta, chỉ cần trong nội cung hạ xuống một ý chỉ, sự nghiệp gia đình ta vất vả khổ cực suốt hai đời gầy dựng sẽ bị phá hủy trong chốc lát, là bị đánh mất trong tay kẻ nối dòng bất tài vô dụng ta đây”. Như vậy hắn sẽ là tội nhân của cả gia tộc.
Hắn nhìn về phía hồ nước, thân hình ở trong tranh tối tranh sáng kia vẫn không nhúc nhích, từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên, hắn gần như là nói lời năn nỉ cầu xin.
“Nhiều nhất là một năm hoặc nửa năm, ta nhất định sẽ lôi lão thái bà kia xuống ngựa, đem mọi chuyện xử lý thỏa đáng, Tiểu Trụy, ta có thể thề, đến lúc đó khẳng định chỉ có một mình nàng là thê tử của ta, đời này kiếp này sẽ không thất hứa”. Hắn càng nói càng thấp.
Bóng tối ngăn cách hai người hai bên, thật lâu, ai cũng không lên tiếng.
Lại một canh giờ nữa qua đi, rốt cục, từ trong hồ truyền đến tiếng nói chuyện bình tĩnh của Thượng Trụy, giọng nhàn nhạt hơi khàn phiêu tán dưới bầu trời đêm, có một loại u oán cùng bi thương nói không nên lời.
“Khi đó phụ thân ta cũng nói với mẫu thân như vậy… Ông nói ông muốn cưới di nương cũng là bất đắc dĩ, bởi vì di nương sẽ giúp ông ở trong quan trường mưu cầu được một chân quan nhỏ nhoi… Ông nói ông đối với di nương không có cảm tình, cưới bà ấy bất quá chỉ vì bà ấy có thể mang lại tiền đồ cho ông”.
Mẫu thân của nàng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ yếu ớt không gia không thế, trừ bỏ câm lặng nhẫn nhịn còn có thể làm gì được đây? Phu quân nói với bà một tiếng, cũng kể như là cho bà ba phần mặt mũi rồi, cho dù ông có không nói gì với bà, bà lại có thể thế nào? Đến cuối cùng, còn không phải cũng chỉ có thể nhìn ông thuận lợi vui vẻ nạp thiếp, còn mang theo con gái nhỏ hộ tống lễ tân hôn của hai người họ cùng đi nhậm chức.
Năm đó nàng năm tuổi.
Vốn tưởng rằng đã qua nhiều năm, nàng sớm đã quên hết mọi chuyện lúc trước, ai ngờ một cái phất tay đã có thể mở ra cái khóa gỉ sét bụi bặm, chuyện cũ trong trí nhớ từng chút từng chút một vẫn hiện diện rõ ràng, thì ra từ lâu lòng của nàng đã mang đầy vết thương.
“Di nương rất hiểu tâm lý đàn ông, dần dần tất cả mọi chuyện trong nhà đều đối với bà ấy nói gì nghe nấy, từ lúc bà ấy sinh được con trai, phụ thân đối với mẫu thân của ta, người cũ đó đã không nghe không thấy, vứt đi như rũ bỏ đôi giày cũ. Sau này, bởi vì phụ thân giỏi giao thiệp, chỉ trong vài năm liền một bước lên mây, rất nhanh được thăng quan tiến chức ở trong kinh thành, chuyển đến thành Khai Phong, rồi còn được thăng quan hầu triều. Lúc ấy trong triều phe phái mọc lên như rừng, chuyện trong cung vốn đã làm ông phiền càng thêm phiền, di nương lại không chết tâm hết lần này tới lần khác bày ra âm mưu quỷ kế mà châm ngòi, ông bắt đầu trách mẫu thân ta, đến lúc này càng làm tăng thêm lá gan của di nương, ở sau lưng ông lúc nào cũng châm chọc khiêu khích mẫu thân, chỉ cây dâu mắng cây hòe, cứ thế quãng thời gian đó, cuộc sống của mẫu thân ta là hàng đêm lấy nước mắt rửa mặt”.
Thượng Truy đưa tay lau nước mắt trên mặt.
“Sức khỏe mẫu thân ta trước nay vốn đã rất yếu, đến lúc này càng là bách bệnh quấn thân, cuối cùng… cuối cùng ấm ức mà chết… Bà còn chưa đến ba mươi tuổi… cứ thế mà chết…” Tiếng khóc vỡ vụn từ khe hở giữa các ngón tay nàng thoát ra.
Buổi sáng thức dậy, lúc nàng đến phòng tìm mẫu thân, mới phát hiện bà đã vĩnh biệt cõi đời.
Lúc ấy, nàng một chút cũng không khóc, thuận tay giật xuống quần áo của mẫu thân trên cái giá gỗ nhỏ, lấy hết đèn trong các sương phòng qua, đem toàn bộ dầu thắp đổ vào quần áo, gom hết đến phòng của phụ thân và di nương nhóm lửa, đá văng cửa ra vào, trực tiếp ném hết khối lửa lên giường.
Nếu lúc ấy không phải đang là mùa đông, bọn họ đều nằm ở trong ổ chăn thật dày, nói không chừng đã bị lửa đốt cháy rồi.
Trong lúc phụ thân ngạc nhiên gào thét cùng với di nương sợ hãi trong tiếng thét chói tai, nàng đi ra ngoài, cầm bó đuốc đốt lửa lên toàn bộ giấy dán trên cửa sổ tất cả các phòng, một đường hướng đến cửa mà đốt, chỉ hận không thể đem toàn bộ gì đó trong phủ toàn bộ đốt trụi.
Không lâu sau phụ thân trong cơn thịnh nộ không thôi trùm áo trên vai chạy ra, gào thét với bọn gia đinh ra lệnh xông lên bắt người, nàng mới ném bó đuốc chạy như bay ra khỏi nhà.
Năm đó nàng mười tuổi.
“Trước khi chết một ngày mẫu thân từng nói với ta, nếu trượng phu muốn cưới người khác, thì mặc kệ hắn xuất phát từ nguyên nhân gì, hay có đưa ra lời thề nguyện với trời đất thế nào, thân làm thê tử đều phải thật sớm mà chuẩn bị tìm cho mình một con đường, đừng giống như bà, cuối cùng chỉ có rơi vào thê lương mà chờ chết”.
Cò và uyên ương cùng đùa giỡn với nhau trong ao, hai loài chim khác nhau sao có thể thích hợp?
Không tiếng động lau khô vệt nước cuối cùng trong khóe mắt, Thượng Trụy đứng lên.
Bạch Thế Phi nhìn nàng xoay người đem cây sáo nhẹ nhàng đặt lên lan can bằng đá sau đó xoay người rời đi, hắn cúi đầu, chết lặng mà tựa trán vào hai bàn tay đang giao nhau trên bàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]