Đinh Thiện Danh si ngốc mà nhìn theo bóng lưng hai người đến lúc khuất hẳn, lại qua một lúc lâu, hắn mới vòng qua Mai Lâm, rẽ qua một loạt hai tiểu viện về phía đông, các quản gia quản sự của Bạch phủ đều ngụ tại đây, trong khu nhà lợp ngói bằng gạch lưu ly xanh thấp thoáng một ít hoa cỏ và cây cảnh.
Phòng của các quản sự hiển nhiên là bình thường không thể so sánh với chỗ ở của Thiệu Ấn, Đặng Đạt Viên cùng Thương Tuyết Nga.
Gian phòng hết sức rộng rãi, cái bàn thủ công tinh tế, sơn màu nâu bóng sáng, bình phong trang trọng to lớn, đồ đạc dụng cụ trong phòng đều đáng chú ý, ngay cả bức tranh cuộn treo ở trên tường cũng là từ một danh họa nổi tiếng đương thời vẽ nên.
“Thiện nhi, qua ăn chút trái cây đi”. Thương Tuyết Nga mời cháu ngoại ngồi xuống, “Nghe nói quan phủ Nam Phương Mỗ cho ngựa đem hoa quả tươi vận chuyển vào cung, nhân tiện cũng ngầm đưa qua cho Công tử một ít, mặc dù so ra không bằng với đồ cống phẩm đưa đến phủ của chúng ta, nhưng cũng là món hiếm lạ, cháu nếm thử xem”.
Đinh Thiện Danh có chút không yên lòng mà đón nhận, cũng không nhìn kỹ là cái gì, đã nhét thẳng vào miệng.
Bản thân Thương Tuyết Nga không có con cái, nên đối với đứa cháu ngoại này từ nhỏ đã coi như do mình sinh ra, hết mực yêu thương, lúc này thấy hắn vốn bình thường vẫn luôn nghe lời mà nay ánh mắt có phần hời hợt, giống như thất hồn lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-bat-tan-mi-loan/2626776/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.