Chương trước
Chương sau
Đại lễ ngày hôm đó, trong phủ mấy trăm tên nô bộc ngay từ lúc sáng đã bắt đầu bận rộn. Phía bên Hạ phủ và Trương phủ cũng sớm phái người đến Bạch phủ treo màn trướng trong phòng tân hôn, Bạch Thế Phi sớm đã phân phó để cho Trương Lục Dạng ở tại Ẩm Lục Cư, Hạ Nhàn Phinh thị ngủ tại Hoán Châu Các.

Bạch Thế Phi thân là tân lang lại vẫn như ngày thường, sáng sớm sau khi rời giường, vẫn tiến vào thư phòng gặp Đặng Đạt Viên và tất cả quản sự quản lý bất động sản.

Ngồi trên ghế đưa lưng về phía mọi người trong phòng, bất quá tân lang cũng đã thay đổi cách ăn mặc của bản thân, tóc đen buộc gọn, đỉnh đầu đội quan ngọc khảm đá ngủ sắc quý báu, hai bên mặt kết lạc anh màu trắng ngà phe phẩy như màu tuyết trắng hơi lướt qua tai rũ xuống trước ngực, khuỷu tay trái đặt ở cạnh bàn, miễn cưỡng nhàn hạ dựa người lên bàn, ngửa đầu mặt nghiêm chỉnh nhìn về phía mặt tường treo đầy sơ đồ khu vực.

Trên sơ đồ các đường uốn lượn cong cong nhập vào nhau, có chữ nhỏ ngay ngắn đánh dấu vị trí lãnh thổ quốc gia của toàn triều Đại Tống —— mười tám Lộ, bảy Phủ, hai mươi mốt Châu, cùng những đường vẽ cẩn thận chỉ ra đường biên giới của tất cả các tộc quốc xung quanh.

Một vị quản sự khác lập tức khom người nói: “Bẩm Công tử, chuyện ở phía nam cũng đã làm thỏa đáng, kể cả Quảng Châu, Minh Châu, Hàng Châu, Tuyền Châu trong tứ đại Châu, phàm là triều đình bố trí cửa hàng Thị Bạc* nơi nào từ Châu đến Lộ, đều đã có cửa hàng của phủ chúng ta ngầm sắp đặt”.

((Thị Bạc: vận chuyển hàng hóa bằng tàu thuyền))

“Đặng Nhị, bất kể là chuyển đồ sứ, trà nến cùng tơ lụa ra ngoài, hay vận chuyển dược liệu, hương liệu cùng gỗ vang ngược vào, ta đều muốn khống chế tất cả các tàu thuyền thương lái, đầu cơ vào các loại mặt hàng cấm. Năm ngoái, Thị Bạc thu vào tổng cộng ước chừng 53 vạn bạc, để ta xem năm nay bọn họ còn có thể dư được bao nhiêu”.

“Tiểu nhân hiểu rõ.”

Ghế dựa phía sau che khuất, chỉ thấy được khóe môi cong thành một vòng cung đẹp đẽ, rốt cục có chút vui vẻ vểnh lên, “Sau khi làm xong chuyện này, ngươi thay ta lưu ý một chút đến hướng đi của muối ở các Châu phủ”.

Lời vừa nói ra, các quản sự đang ngồi đều lộ vẻ mặt kinh hãi, len lén mà ngươi dòm ta liếc, ta một mực nhìn ngươi, đều tận lực không dám lên tiếng, Đặng Đạt Viên mặc dù mỗi ngày nắm trong tay đâu chỉ mấy ngàn vạn tiền, lúc này cũng không khỏi cả kinh, chỉ là không có hỏi nhiều hơn, chỉ kính cẩn lên tiếng đáp ứng.

So với những người đang yên tĩnh thảo luận trong thư phòng, thì trên đường cái lại náo nhiệu không gì so sánh nổi.

Bởi vì có hai vị tân nương mà tân lang chỉ có một người, mặc kệ Bạch Thế Phi đón dâu ở nhà nào trước, nhà của người sau kia khẳng định đều có phê bình kín đáo, vì miễn cho người ngoài nói hắn nặng bên này nhẹ bên kia, nên Hạ Trương hai nhà đều đồng ý đội ngũ đón dâu sẽ đồng thời vắng mặt hắn, chỉ ở lại trong phủ, đợi đến khi nhóm người đi nghênh đón trở về sẽ cùng nhau bái đường.

Hai cỗ kiệu tám người khiêng trang trí tinh mỹ đẹp đẽ mà quý giá, kiệu gắn đại hồng hoa lần lượt từ Hạ phủ đến Trương phủ mà đi, đội ngũ do mười hai vị nhạc công một đường diễn tấu chiêng trống hát khúc mừng đón dâu, hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường, ở mỗi góc có không ít đám nha hoàn búi tóc cùng mấy đứa nhỏ trên mặt tràn đầy hứng thú mới lạ, cười toe toét mà vây quanh nhóm người đón dâu ngươi truy ta đuổi.

Sao mà phô trương, sao mà đồ sộ, duy chỉ thiếu tân lang.

Nếu nói lần thứ nhất Bạch Thế Phi thành thân từng làm rúng động khắp thành Khai Phong, thì lần cưới thứ hai này đã trở thành chuyện lạ được truyền kể say sưa khắp trên phố, thậm chi qua nhiều năm sau, ở hai bên bờ sông Biện Lương vẫn còn được truyền kể cho nhau nghe.

Tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, ngoại trừ việc cỗ kiệu của Trương Lục Dạng không biết từ đâu xuất hiện vài tên ác bá quấn lấy, sau đó vẫn là bà mối thông minh, vội vàng tặng bao lì xì đuổi đi, chỉ một chút trì hoãn này đã khiến kiệu đến Bạch phủ muộn, tuy là không vượt quá giờ lành bái đường, nhưng lại vì vào cửa muộn nên đành phải đứng sau Hạ Nhàn Phinh, danh vị trở thành Tam phu nhất đứng cuối.

Đầy đình ba ngàn khách mời, mấy trăm bình rượu ồn ào náo động, tất cả mọi người tươi cười đầy mặt tranh nhau chúc rượu tân lang.



Bạch Thế Phi mặc áo bào đỏ thẫm thêu chỉ vàng đã thay đổi thành sắc mặt cười nhạo như đang nói mớ, qua lại tất cả bàn tiệc, ai đến cũng không từ chối, cuối cùng Thiệu Ấn cùng Đặng Đạt Viên không thể không đến gần vì hắn mà từ chối khéo, lại cho Bạch Kính dìu hắn vào hậu đường nghỉ tạm.

“Công tử.” Bạch Kính đem trà giải rượu tới.

Bạch Thế Phi nhận, chậm rãi hớp một ngụm, dung nhan vốn tinh tế như ngọc nay đã bị cảm giác say làm cho đỏ hồng, như là đắp thêm một tầng sắc đỏ, giữa chân mày đường môi không có vẻ tươi cười, cá tính trước sau như một luôn bảo trì ôn hòa toàn bộ cũng đã biến mất, thần sắc lạnh nhạt khó gặp, còn kèm theo một chút chán ghét.

Lúc này Thiệu Ấn đi đến, trong tay bê một hộp gấm bằng gỗ mạ vàng, “Kinh Vương phủ đặc biệt phái người đưa lễ vật tới tặng Công tử”.

Bạch Kính cười khẽ một tiếng, “Cái ông Kinh Vương này cũng thực kỳ quái, phủ ta cũng đâu phải không đưa thiệp mời cho ông ta, nhưng lại không thấy ông ta đến uống rượu mừng với Công tử, giờ yến hội sắp tàn rồi, ông ta ngược lại sai người lặng lẽ đưa lễ vật đến”.

Bạch Thế Phi mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một đôi chén Hỏa Long bằng ngọc, lóe sáng ánh vàng pha lẫn sắc tím lam, rõ là chất ngọc thế gian hiếm có, chén tạo hình bảy múi, một đầu rồng bay quay quanh thân chén, bốn phía có mây bay hòa hợp, lấy Ly Long* làm đầu, miệng ngậm bảo châu, hai chân trước trèo lên miệng chén, đường nét độc đáo, chạm trổ càng thêm vô cùng tinh tế, chỉ có thể dùng một câu ‘hoàn mỹ vô hạ’ để hình dung, quả là báu vật quý giá tuyệt thế.

((Ly Long: rồng không có sừng, có sừng là thành vua rồi))

Nghĩ hẳn là Triệu Nguyên Nghiễm vì muốn tỏ lòng biết ơn đã giúp con ông ta được xuất cung về nhà, Bạch Thế Phi đưa cái hộp cho Bạch Kính, “Lấy một cái để ở phòng ta, cái kia đưa qua cho Tiểu Trụy, thuận tiện nhìn xem nàng có ăn cơm tối hay chưa, nếu chưa ăn thì bảo đầu bếp làm cho nàng mấy món ăn khuya”.

Bạch Kính vâng lời mà đi.

Thiệu Ấn cẩn thận từng li từng tí mà hỏi, “Không biết Công tử —— tối nay ngủ lại ở phía nào?”

Bạch Thế Phi cười nhạo, chậm rãi thưởng thức trà, đây là chuyện thế nhân vẫn ao ước sao?

Suốt cả một ngày, đưa mắt nhìn khách khứa như mây kéo đến, chỉ duy nhất không thấy bóng hình ngày nhớ đêm mong kia, người xưa nói như cách ba thu, quả thực không phải nói quá mà. Môi bật ra dấu vết cười khổ, thấp giọng thở dài, đặt chén sứ trong tay xuống, nói với Thiệu Ấn một câu, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Mãi đến giữa đêm dài, khách khứa mới dần dần lui về, các vị huynh đệ muốn được náo động phòng bị mấy vị quản gia dùng lời nhẹ nhàng ngăn cản, cũng chỉ có thể ôm đầy cõi lòng tiếc nuối rời đi, trong phủ một màn mâm bát la liệt, bọn người hầu rối ren cả ngày đang lặng yên thu dọn.

Bên trong tân phòng ở Hoán Châu Các, Hạ Nhàn Phinh ngồi trên giường mới tĩnh lặng, cuối cùng chờ tới cũng chỉ là Thiệu Ấn ở ngoài cửa cung kính bẩm.

“Công tử mời phu nhân tự mình đi ngủ trước đi.”

Hạ Nhàn Phinh đưa tay chậm rãi gỡ khăn che đầu xuống, chỗ khăn đỏ rơi lộ ra dung nhan tuyệt thế trang điểm tỉ mỉ, ngũ quan xinh đẹp giống như dùng bút tinh tế phác họa, sau khi nghe Thiệu Ấn nói xong trên mặt không có nửa phần kinh ngạc, ánh mắt lóe lên tương phản với dung nhan càng tôn thêm nét thâm trầm.



Thị nữ hồi môn Chiêu Đề thấy hành động của nàng như thế cả kinh nói, “Tiểu thư người…”

Nàng cong cong khóe miệng, “Lúc trước Yến Nghênh Mi cũng thế”.

Không có gỡ khăn che đầu, không có rượu giao bôi, cũng không có động phòng hoa chúc, tất cả những chuyện này nàng sớm đã tìm hiểu tận tường.

Vốn là trong lòng còn ôm mơ hồ chờ mong, kỳ vọng hắn sẽ vì nàng mà đưa ra ngoại lệ, hôm nay xem ra… bất quá nàng có lòng tin, nha đầu Trương Lục Dạng ngu xuẩn kia nàng căn bản không để vào mắt, đối thủ duy nhất không ai khác chỉ có Yến Nghênh Mi mà thôi.

“Chiêu Đề”. Hạ Nhàn Phinh thu lại sắc lạnh trên ánh mắt, “Ngươi đi dò xét một chút tối nay Bạch công tử ngủ ở chỗ nào”.

Không lâu sau, một bóng người lặng lẽ ra khỏi Hoán Châu Các.

Lại nói đến Ẩm Lục Cư ở bên kia, Thiệu Ấn cũng tương tự thuật lại một lần, Trương Lục Dạng nghe xong lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, một phát giật khăn trùm đầu xuống, trên gương mặt yêu kiều mang vẻ điêu ngoa nhưng không mất đi tâm tình thoải mái, nàng không giận ngược lại tươi cười, “Thế Phi ca ca lại dám đối xử với ta như vậy!” Đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy ly rượu hợp cẩn tự rót tự uống. Sau đó giống như nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên cắn chặt răng ngà, giọng căm hận nói, “Mạc Ngôn!”

“Có nô tỳ.”

“Hạ Nhàn Phinh đáng giận kia! Thật là một kẻ thối tiểu nhân, rõ ràng sai người ngăn cản kiệu của ta!” Con bà nó, dám chọc đến Trương tiểu bá vương nàng, “Ngươi nghĩ cách giúp ta, ta không chơi chết Hạ Nhàn Phinh kia không được!”

“Tiểu thư người cứ việc yên tâm, người và Bạch công tử là thanh mai trúc mã, nàng ta muốn thay thế vị trí của người ở trong lòng Công tử thì còn rất sớm! Mà vị Đại phu nhân kia, bên ngoài đều nói nàng ta không mang lại niềm vui được cho Công tử, nô tỳ xem ra trong phủ này về sau Tiểu thư người nhất định sẽ có địa vị cực kỳ cao”.

Trương Lục Dạng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trên mặt hiện ý cười cực ác, “Không được, ngươi đi xem một chút cho ta, Thế Phi ca ca tối nay ở nơi nào”. Nếu hắn dám đến Hoán Châu Các, nàng lập tức xông qua đại náo một trận! Quyết không để Thế Phi ca ca ưa thích người phụ nữ xấu xa kia!

Sau một lát, lại có một bóng người lặng lẽ ra khỏi Ẩm Lục Cư.

Thiệu Ấn đến Hoán Châu Các cùng Ẩm Lục Cư truyền lời xong, lúc trở về có đi qua Sơ Nguyệt Đình một chuyến, trong đình viện sơn đen ánh đèn đã sớm tắt, không gian yên tĩnh vắng lặng, ông ta khẩn trương giấu mình ngoài cửa thấp giọng nói, “Trụy cô nương, Công tử hôm nay có chút không khỏe, Bạch Kính đã dìu ngài ấy trở lại Đệ Nhất Lâu ngủ rồi”.

Thật lâu, bên trong vẫn không có nửa điểm tiếng vang, chỉ mơ hồ phảng phất nghe như có tiếng ai ở trên giường dịch chuyển thân mình tạo ra tiếng động xột xoạt, Thiệu Ấn cầm theo đèn lồng lặng lẽ rời đi.

Khi đó Bạch Thế Phi nói, “Tối nay không qua nhà nào cả, lúc trước Đại phu nhân đã như thế nào, thì hai vị này cũng làm theo thế ấy”.

Đêm dần sâu, người dần dần thưa, không biết từ phủ ngoại nơi nào sâu trong ngõ nhỏ trên phố, xa xa truyền đến mơ hồ tiếng mõ canh, nghiêng mình tựa vào bình phong trước giường, Bạch Thế Phi khép lại quyển sách trong tay, che miệng ngáp nhẹ, đôi mắt rơi vào chén trà tinh mỹ trên bàn, khẽ cười cười, phất tay thổi tắt ánh nến, trượt người chui vào ổ chăn nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa sổ cành đào bị gió đêm thổi nhẹ nhàng chập chờn lay động, phía sau hồ Thu Thủy bát ngát, trên hồ lại không có tiếng sáo.

((lần trước cưới Yến Nghênh Mi, lúc đêm tiểu Trụy ra hồ Thu Thủy thổi sáo, lần này nàng không ra nên hắn không được nghe tiếng sáo))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.