Chương trước
Chương sau
“Ngươi nghe nói chưa? Cái nàng Chiêu Đề ở Hoán Châu Các kia bị kim thêu làm trầy ở lưng, nếu không cẩn thận bị rạch trúng mặt, thì sẽ trở thành dung nhan biến dạng rồi”. Lúc chạng vạng tối, dưới mái hiên đông sương phòng, mấy nha đầu làm xong việc trở về vừa đi vừa xì xào bàn tán.

“Thật vậy sao? Lá gan ai lớn như vậy dám làm nàng ta bị thương?”

“Mấy hôm trước không phải Đại quản gia thuê hai nhà đầu ở bên ngoài đưa vào viện kia sao? Nghe nói Chiêu Đề bới lông tìm vết đã tán Lý tẩu một bạt tai, kết quả tối hôm đó lúc đang ngủ thì bị kim thêu quẹt trúng làm bị thương, phỏng chừng là Lý tẩu đã lén cắm cây kim thêu trong kẽ giường của nàng ta, rồi lấy chiếu trải lên phía trên, chỉ lộ ra một chút đầu kim, đêm hôm khuya khoắt đen như mực ai mà thấy được? Lúc nằm trên giường đèn trong phòng đã thổi tắt, không bị quẹt trúng mới là lạ”.

Cả bọn ngừng bước chân bắt đầu tán chuyện, một người đứng gần cây cột lên tiếng.

“Lý tẩu kia cũng hơi quá”.

Bên cạnh có người cười lạnh nói, “Người ta làm thế cũng chỉ là trừng phạt nhỏ, tiện tỳ kia quả là kẻ đại ác mà, đánh người như thể hận không cướp được mạng người ta vậy”.

“Nói cũng đúng.”

“Nha đầu kia bị chỉnh như vậy, liệu có buông tha cho người kia không?”

“Nàng ta cũng không muốn buông tha đâu, nhưng có lẽ Lý tẩu quá tài giỏi, chẳng những làm việc cẩn thận, mà nịnh nọt lại càng là nhất tuyệt, chỉ cần cái miệng kia há ra nói ngọt thôi cũng đủ lừa chết người rồi, hầu hạ Nhị phu nhân đến dạt dào thoải mái, hơn nữa trước mặt người khác tỷ ấy cũng luôn ngàn vái vạn lạy đối với nha đầu kia, hoàn toàn nhìn không ra cái gì là lòng dạ hiểm độc. Tục ngữ có nói giơ tay cũng không nỡ đánh vào khuôn mặt tươi cười, nha đầu kia tìm không được chỗ sai của tỷ ấy, nếu cứ tự dưng xuống tay, vạn nhất náo loạn đến Nhị phu nhân, chẳng phải là tự nha đầu kia cố tình gây sự rồi sao?”

“Nha đầu kia cứ như vậy mà nén giận hả? Thế này thật không giống với tính tình của nàng ta”.

Người nói chuyện trước đó buột miệng cười, “Nàng ta làm sao có thể nén giận, nhưng lại không làm gì được vị kia, thế nên giận chó đánh mèo gây sự với Triệu tẩu, không ngờ ——” nói đến đây, cố ý kéo dài câu chuyện.

Mấy người hóng tin nóng nảy, đẩy đẩy cánh tay nàng, “Ngươi nói mau lên, sau đó thế nào hả?”

“Không ngờ vị Triệu tẩu kia cũng không phải loại người dễ trêu”.

“Chẳng lẽ tỷ ấy cũng giống với Lý tẩu gài kim thêu với nha đầu kia?”

“Cái đó á, thủ đoạn của tỷ ấy so với Lý tẩu còn lợi hại hơn nhiều. Thử nghĩ xem, kim thêu kia dù quẹt trúng cũng chỉ bị thương trên da một chút, không quá hai bà ngày sẽ chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa nha đầu kia bị thương sau lưng, người ngoài cũng nhìn không thấy. Triệu tẩu này đâu thèm dùng kim thêu, mà là lén bỏ chí vào trong gối của nha đầu kia”.

“Chí quá lắm thì cắn ra mấy chỗ sưng đỏ chút thôi, cũng đâu làm nha đầu kia bị thương được, thế thì có gì đâu”. Tên còn lại không cho là đúng xen vào.

“Ngươi nói không sai, sáng hôm sau cổ của nha đầu kia bị cắn đỏ một mảng, quả thật cũng không làm nha đầu kia bị thương da thịt, tệ hại là ở chỗ, lúc nàng ta và Lý tẩu đang cùng nhau hầu hạ Nhi phu nhân trong phòng, khi đang chuẩn bị chải tóc cho Nhị phu nhân, Lý tẩu kia đột nhiên chỉ vào mảng đỏ hồng trên cổ nàng ta, dáng vẻ sợ hãi nói, ‘Đầu của Chiêu Đề cô nương có chí hả? Cẩn thận lây sang phu nhân của chúng ta đấy”.



“Ôi trời ——” người lúc nãy truy hỏi cả kinh nói, “Nha đầu chết tiệt kia thật sự gặp xui xẻo rồi”.

“Còn không phải ư! Nhị phu nhân nghe xong, lập tức quay đầu nhìn lại cả kinh tại chỗ, nổi giận tát nàng ta mấy tát, quẳng cây lược trên tay nàng ta đi rồi bảo nàng ta cút xa một chút. Các ngươi nghĩ đi, bình thường Nhị phu nhân chăm chút tỉ mỉ đầu tóc như thế nào? Một cái đầu đầy chí cũng quá là đáng sợ, nàng ta hằng ngày ở gần thân thiết với phu nhân, lỡ như có con chí nhỏ nào lây qua tóc dài của phu nhân, vậy sẽ ra sao?!”

“Đúng vậy, con gái sợ nhất là đầu đầy chí, chỉ cần bị lây lên là rất khó trừ tận gốc, chẳng những da đầu ngứa không chịu nổi, hơn nữa với mái tóc dài như vậy, bất quá chừng mười ngày thôi sẽ sinh sôi đầy trứng chí vàng vàng trắng trắng, mặc dù chỉ nhỏ xíu như hạt cát, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút, vẫn có thể thấy rất rõ”.

“Quan trọng nhất nhất là, lỡ như bị Công tử nhìn thấy người thường thường gãi đầu ngứa, hoặc là lúc ở trên giường nhìn thấy trên tóc người đầy những trứng chí, vậy thì thật đúng là ——”

Mọi người cùng nhau che miệng cười trộm.

“Lúc nha đầu kia bị chủ tử đuổi ra khỏi phòng nửa bên mặt đều sưng đỏ lên, tuy trong lòng nàng ta biết rõ, cũng khẳng định chắc chắn là bị hai tỷ tỷ kia hãm hại, nhưng vị chủ tử ở Hoán Châu Các bị nàng ta làm cho kinh hãi, đang tức giận đến phun khói, không lập tức đuổi nàng ta ra khỏi viện đã xem như lưu tình rồi, sao có thể để nàng ta đến gần mà giải thích”.

“Cái này gọi là ác nhân tự có ác nhân trị, đáng đời nàng ta thôi?”

“Được rồi, ta cũng không nhiều lời nữa, vẫn là mau trở về phòng, vạn nhất có ai nghe được thì không hay”.

Tiếng nói chuyện dần dần im lặng, rồi sau đó rải rác tiếng bước chân nhỏ vang lên không bao lâu thì dần dần biến mất, hành lang một lần nữa trở về yên tĩnh không một bóng người.

Kétttt… một tiếng, cửa phòng cuối hành lang mở ra.

Khuôn mặt Vãn Tình đỏ bừng túm lấy tay áo Vãn Lộng, cười đến cong lưng, “Ta thật sự rất rất cao hứng! Không thể tưởng tượng được tiện tỳ kia cũng có ngày hôm nay?”

Vãn Lộng nói, “Quả thật không phải không có báo, mà là thời điểm chưa tới, thời điểm vừa tới, tất nhiên có báo ứng”.

“Biện pháp này của Trụy tử ngươi thật đúng là hữu hiệu, làm sao mà nghĩ ra?” Lúc này Vãn Ngọc có thể nói là bội phục Thượng Trụy sát đất.

Thượng Trụy nhẹ nhàng cười cười, “Ta nào có bản lĩnh lớn như vậy có thể nghĩ ra biện pháp chỉnh người cỡ này”.

“Ý ta là sao ngươi lại nghĩ đến chuyện để Đặng quản gia tìm loại người hầu như vậy về?”

“Ngươi không phải lại nhầm lẫn nữa chứ? Hai vị tỷ tỷ kia là tự Đặng quản gia tìm về, cũng không phải là ta”.

Lần này thì đổi thành Vãn Tình nóng nảy, “Vãn Ngọc ngươi bớt dây dưa không rõ với nàng ấy đi, Trụy tử ngươi nói thẳng ra đi, sao ngươi lại nghĩ đến chuyện —— bày kế với Đặng quản gia?”

“Cái này đơn giản thôi, trong phủ ai là người cơ trí nhất, tài hoa bậc nhất?”



“Ngươi thế này không phải nói nhảm sao, hiển nhiên là không ai có thể hơn Công tử của chúng ta rồi”.

“Trừ hắn ra? Trong phủ ai là người quản lý nhiều nhất, lại giỏi trị người nhất?”

Vãn Tình ‘À’ một tiếng, “Nói như vậy, quả thực là Nhị quản gia rồi”.

Thượng Trụy nở nụ cười, “Vãn Lộng, Vãn Ngọc, ngươi và ta, chúng ta và người ở Hoán Châu Các kia đều như nhau, chẳng qua đều mang thân phận tỳ nữ, có điều bởi vì Tiểu thư của nàng ta địa vị tương đối cao, chính xác thì so với nàng ta chúng ta còn thấp hơn một bậc, mọi người lại không ở trong cùng một viện, chỉ bằng vào loại nhân vật thấp kém như chúng ta, thì có thể làm gì được nàng ta?”

Bất quá nàng lại tinh tường hiểu rõ, trong phủ này ai có thể trị được Chiêu Đề.

Đặng Đạt Viên là người cai quản tất cả những quản sự trong phủ cùng với phần lớn hoạt động kinh doanh của Bạch phủ, đối tượng lui tới bên ngoài càng là Tam Giáo Cửu Lưu*, quen biết vạn người, có dạng gian thương xảo huyệt, lưu manh ác bác nào mà chưa từng gặp qua? Hắn chẳng những có thể chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi trở thành cánh tay đắc lực của Bạch Thế Phi, đồng thời còn rất được cấp dưới kính trọng, có thể thấy được thủ đoạn trị người cũng là cực kỳ cao siêu.

((* Tam Giáo Cửu Lưu: đủ mọi thành phần, loại người))

Loại nha đầu nhỏ bé như Chiêu Đề, với hắn mà nói, nếu muốn đối phó bất quá chỉ là một bữa sáng mà thôi.

Thượng Trụy cùng với Vãn Tình cáo từ rời đi, cười cười nói nói trở về Sơ Nguyệt Đình.

Lúc đến cổng vòm vừa vặn gặp Bạch Kính từ bên trong bước ra, Vãn Tình cười đưa tay tóm cái mũ của hắn cao giọng, “Ồ? Sao ngươi lại đến đây?”

Bạch Kính cuống quít né tránh nàng, cũng cười nói, “Công tử quyết định ngày mai cùng với Trang thiếu hiệp và ba vị phu nhân đi du ngoạn ở hồ Kim Minh, đặc biệt bảo ta tới báo với Đại phu nhân một tiếng”. Dứt lời nhanh chóng lén lút nghiêng mắt nhìn qua nét mặt Thượng Trụy.

Thượng Trụy cúi đầu, nói với Vãn Tình, “Các ngươi từ từ trò chuyện, ta vào trước”.

“Trụy tử ——” Vãn Tình nhìn theo bóng lưng Thượng Trụy vội vàng đi vào trong, không biết phải làm gì chỉ đành im miệng, quay đầu giọng căm hận nói với Bạch Kính, “Cái gì mà cùng ba vị phu nhân đi du ngoạn, vậy không phải là khiến cho Trụy tử càng thêm khó chịu trong lòng hay sao? Cũng mệt Công tử gia nghĩ đến chuyện này à!”

Bách Kính nhìn nhìn bốn phía, cười xấu xa, hạ giọng nói với Vãn Tình, “Xem ngươi lo nghĩ kìa, nói là nói ba vị phu nhân đi du ngoạn, chứ có ai nói cả ba vị phu nhân đều cùng ngồi trên một con thuyền đâu?”

Vãn Tình trừng đôi mắt to như hạt châu, “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Bạch Kính cười hắc hắc mà phất phất tay với nàng, “Đợi đến mai sẽ hiểu ngay thôi, ta đi đây”.

“Nè! Ngươi ——” Vãn Tình oán hận siết chặt khăn thêu trong tay, nào có ai như hắn nói một nửa chuyện rồi bỏ đi như vậy, thật sự là bị hắn tức chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.