Chương trước
Chương sau
Mỹ nhân xuất hiện, gặp sẽ không quên. Một ngày không thấy, nhớ đến cuồng.

Phượng hoàng tung cánh, tứ hải cầu hoàng. Tiếc rằng giai nhân không có ở thành Đông.

Mượn cung đàn nói lên tâm sự. Lời hứa ngày nào khiến lòng ta băn khoăn.

Cầu mong hôn phối được tay nắm tay. Đừng như chim bay mất, khiến ta phải tiêu vong.

Yến Nghênh Mi khép lại sách thơ, từ trong sách ngẩng đầu lên, cảm thán nói, “Nhớ năm đó Văn Quân và Tương Như bỏ trốn, cũng không biết là đã bỏ ra bao nhiêu quyết tâm”.

Thượng Trụy ngày thường vì tránh bị nghi ngờ, nên khi nói chuyện trước sau luôn đề phòng cẩn thận, rất ít trò chuyện với Yến Nghênh Mi về Trang Phong Tuyền, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt nàng ấy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, “Tỷ sẽ không muốn rời đi giống họ đâu phải không?”

Yến Nghênh Mi thở dài giọng bất đắc dĩ, “Làm sao có thể, nếu ta bỏ đi, mặt mũi của phụ thân ta và Bạch công tử còn lại gì?” Nếu muốn bỏ trốn cần gì đau khổ đợi đến hôm nay, bảo nàng bỏ mặc phụ mẫu không để ý đến mà đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, ích kỷ như vậy cuộc đời này nàng không làm được.

“Đúng vậy, đó nhất định là hạ sách”. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể làm thế.

“Haiz, nhớ lại lúc trước mẫu thân ta cự tuyệt Trang Phong Tuyền đến cửa cầu thân, ngại chàng là võ quan, chẳng những chức quan thấp, trong nhà lại hết sức nghèo khó”.

“Kỳ thật võ quan cũng có chỗ tốt của võ quan, năm đó nếu không nhờ huynh ấy, chỉ sợ tỷ đã thành oan hồn dưới ngựa của Công tử rồi”.

“Có lẽ là vì thành kiến của mẫu thân quá nặng, sau khi bà từ chối lời cầu hôn của Phong Tuyền, chẳng những cấm túc ta, còn không cho phép ta ra ngoài nửa bước, cũng gạt ta bắt đầu chọn lựa nhà gả đi, sau này ta mới biết, lúc ấy thiếu gia của hai nhà Ninh Viễn tướng quân và Tế Dương Quận Vương phủ đều đã lần lượt đến nhà ta gửi thiếp cầu thân”.

Thượng Trụy ngạc nhiên, “Hai vị kia đều là những công tử nổi tiếng ăn chơi khắp kinh thành”.

“Đúng vậy, nhưng mẫu thân quá cố chấp, cảm thấy chỉ có công tử gia thế như vậy mới xứng đáng môn đăng hộ đối với nhà ta, bà sợ ta và Phong Tuyền gây nhiều phiền toái, nên một lòng muốn nhanh chóng gả ta ra ngoài”. Yến Nghênh Mi khẽ vuốt ngực, lại nói tiếp nhưng vẫn sợ hãi.

Thượng Trụy chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, thân là nữ, cuộc đời của các nàng lại bi thương như thế, không có cách nào tự quyết định mà chỉ có thể nghe theo người ta an bài, lúc ở nhà nghe lời phụ mẫu, lấy chồng rồi thì phải nghe theo chồng, phúc vận tốt sẽ giống như Bạch phu nhân quá cố, hoặc có thể được phu quân yêu thương ân ái cả đời, nhưng đa số lại giống như mẫu thân nàng vậy tính tình yếu đuối mềm lòng, gặp phải phu quân không tốt, cuối cùng cũng chỉ có thể ấm ức mà vong mạng.

“Lúc ấy ta bị mẫu thân dối gạt triệt để chẳng biết gì, sau nhờ Bạch công tử ở bên ngoài báo tin cho Phong Tuyền, Phong Tuyền lại nghĩ cách gửi tin cho ta, ta khổ sở suy nghĩ cũng không nghĩ ra được kế nào, dưới tình thế cấp bách đành phải bảo Phong Tuyền đi cầu Bạch công tử, nhờ hắn đến nhà ta gửi thiếp cầu thân”.

Thượng Trụy kinh ngạc đến ngây người, đôi mắt trợn tròn trấn định nhìn nhìn Yến Nghênh Mi, “Tỷ nói —— cái gì?”

“Lúc ấy mẫu thân nhất quyết muốn gả ta ra ngoài, trong lòng ta đã nghĩ, nếu ta gả cho những kẻ ăn chơi phóng đãng này có khác nào hủy cả đời ta, không bằng dứt khoát trốn đến Bạch phủ, ít nhất còn có nơi để thể xác và tinh thần được thanh tịnh”.

Thượng Trụy chỉ cảm thấy hai chân vô lực, lúc đầu sau khi Yến Nghênh Mi và Bạch Thế Phi đính hôn xong, nàng từng tự cho là thông minh nên một mình ngăn lại thư từ bí mật lui tới của Yến Nghênh Mi và Trang Phong Tuyền, vừa nghĩ tới vì vậy mà làm chậm trễ đi cuộc sống nhân sinh vui vẻ của Yến Nghênh Mi, vành mắt nàng thoáng chốc đỏ lên, giọng nói run run không thành lời, “Muội… muội…”

Yến Nghênh Mi duỗi tay ngăn nàng muốn quỳ xuống, “Muội đứng lên đi, ta đều biết cả rồi, muội cũng là vì muốn tốt cho ta thôi, chuyện này trong lòng ta hiểu rõ, chỉ trách ta không sớm nói cho muội biết”. Việc này liên quan đến vận mệnh cả đời nàng, vì vậy mà nàng vẫn luôn giữ kín như bưng, nếu không phải hiện giờ nàng và Trang Phong Tuyền cơ bản đã tính toán xong xuôi cùng nhau ‘trần ai lạc định’, với tính tình thận trọng của nàng, dù là người thân thiết như Thượng Trụy cũng sẽ không đề cập tới dù chỉ một chữ.

“Kỳ thực muội trong lúc vô tình đã giúp cho ta một đại ân”. Yến Nghênh Mi lại cười nói, “Nếu không phải muội cản lại những lá thư kia, khiến cho Phong Tuyền lo buồn đến phát cuồng, chỉ sợ lúc ấy chàng cũng không thể nhanh như vậy đưa ra quyết định từ quan, chỉ muốn đến bên cạnh ta cùng nhau vẽ ra con đường nắm tay đi hết quãng đời còn lại”.

Chỉ tiếc người xưa thường nói, người tính đến cùng vẫn không bằng trời tính, trong mơ mơ hồ hồ, tất cả đều đã có định số.

“Phu nhân”. Vãn Tình ở ngoài cửa bỗng nhiên gọi, “Công tử hỏi hai người trò chuyện xong chưa?”



Yến Nghênh Mi nghe tiếng ngạc nhiên nhìn về phía Thượng Trụy, đã thấy nàng cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, dường như cũng rất khó hiểu, vì sao Bạch Thế Phi lại đến chơi vào lúc đêm hôm thế này, đáy mắt lướt qua một chút cảm giác phức tạp khó tả, phảng phất như ngay cả chính mình cũng không phân biệt rõ trong lòng là vui hay buồn, im lặng một lát, nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Gian phòng bên kia là do Bạch Thế Phi bố trí nhưng vẫn chưa vào ngủ bao giờ, khắp nơi ánh nến lay động, màn gấm thêu hoa, đôi uyên ương trên giường thêu đến tinh xảo mỹ lệ, một bóng người cao to đứng bên cửa sổ, thần sắc mang theo mấy phần chờ đợi đã lâu mang chút vắng vẻ cô tịch, nhìn về bóng tối xa xa ở đường chân trời có chút thất thần, cho đến khi cánh cửa phát ra tiếng ‘kéttt”. Âm thanh vang lên, hắn bị chút kinh động mới quay đầu nhìn ra.

Thượng Trụy đứng ở cửa ra vào, cũng không nhúc nhích, chỉ là cứ đứng như thế nhìn hắn.

Bạch Thế Phi cũng không động, đón lấy ánh mắt của nàng, vẫn như cũ yên lặng đứng bên cửa sổ, không nói gì, ngọn đèn ở chỗ góc xa hắt ánh sáng mờ nhạt lên đai lưng bằng lụa gấm màu ngọc của hắn, một cơn gió theo cửa sổ lùa vào, dây buộc tóc màu xanh ngọc dài đến thắt lưng đón gió bay nhẹ, lóe ra một đường ánh sáng bạc trong bóng tối mờ ảo.

Thượng Trụy nhẹ nhàng trở tay khép cửa lại, chậm rãi đi qua, “Sao chàng lại đến?”

Giữa chân mày Bạch Thế Phi nhíu một cái, nhìn chằm chằm vào đôi mắt còn vương chút tơ hồng của nàng, “Xảy ra chuyện gì?”

Nàng không nói gì nữa, không lâu trước mới chia tay lúc hoàng hôn, chỉ qua mấy canh giờ thôi, nhưng hắn nhìn chăm chú vào trong ánh mắt nàng lại tuôn trào ra từng chút một nỗi tương tư hiện rõ, giống như hai người đã trải qua nhiều năm mới gặp lại, mà hắn rốt cục không chịu nổi dày vò trong lòng, chỉ khát vọng được gặp lại nàng.

Bọn Vãn Tình đã nhiều lần nói trước mặt nàng, nói hắn tuy là cưới hai vị phu nhân vào cửa, nhưng lại chưa bao giờ đặt chân đến Hoán Châu Các và Ẩm Lục Cư, đừng nói chi là ở lại viện bên kia ngủ qua đêm, hôm nay hắn lại đêm khuya đến đây, đứng ở trước mặt nàng, còn có đây là gian phòng ngủ, là từ trước khi thành thân hắn đã cho người bố trí thỏa đáng.

Tất cả những chuyện này là có ý gì?

Đôi mắt nàng từ bốn phía hiện lên màng hơi nước mỏng lại khiến cho Bạch Thế Phi khẽ thở dài, dùng đầu ngón tay nhẹ nâng cằm của nàng lên, chịu thua mà trìu mến lắc lắc, âm giọng thấp đến cực hạn, “Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Ôn nhu không chút để ý này cơ hồ khiến nước mắt nàng tràn ra hàng mi, trong tim chợt chát chợt ngọt, ngũ vị hỗn tạp như bị ai nhào nắn thành chua xót thật sâu, lan tràn ra khắp tứ chi, làm cho nàng bỗng nhiên không hiểu sao muốn khóc, lại khóc không được, nàng hơi nghiêng đầu đi, che giấu nước mắt, cũng muốn thử thu hồi lại cảm xúc ở sâu trong lòng.

“Tiểu thư vừa mới nói cho ta biết chuyện của tỷ ấy và Trang đại ca”.

Hắn gật gật đầu, “Cho nên nàng cảm thấy có lỗi với nàng ấy?”

“Chàng vốn có thể nói cho ta biết sớm mà”.

Hắn buông cái cằm tinh tế của nàng ra, lại đưa tay quấn lấy dải lụa bên hông của nàng, đột nhiên kéo một cái, trong tiếng kinh hô của nàng, khóe miệng hắn thoáng ánh lên nụ cười, rõ ràng mang theo mấy phần ác ý, “Tại sao ta phải nói? Nàng lúc đó không phải rất thích quan tâm Yến Nghênh Mi sao?”

Áo ngoài trên người nhẹ nhàng chậm chạp bị hắn cởi ra bỏ rơi trên mặt đất, nàng không ngăn được hắn, nhưng cũng không tránh đi.

“Coi như Trang đại ca đã ở đây rồi, tỷ ấy cũng không có cách nào ở bên cạnh huynh ấy, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Nháy mắt tiếp theo nàng đột nhiên bị đẩy ngã xuống giường, hắn lầm bầm nói, “Ta đã nói nàng thích quan tâm đến nàng ấy mà, nhưng ta cứ không nói cho nàng biết bọn họ phải làm sao bây giờ”.

Có chút hờn dỗi, hắn ngay cả đèn cũng không chịu thổi tắt, trực tiếp nghiêng người phủ lên thân thể mềm mại của nàng, có lẽ là vì không chịu nổi ẩn nhẫn đã lâu, động tác của hắn cực kỳ ngang tàng phóng đãng, không lâu sau hai người đã áo bay tán loạn, tóc mai quấn loạn vào nhau…

————————————————–

Lời tác giả: Chương và tiết cần phải sửa lại số lượng chữ, đổ mồ hôi… Đành phải đưa tình tiết truyện lên trước, sau này sẽ bổ sung một phiên ngoại vào cho đoạn này…

Mỹ nhân xuất hiện, gặp sẽ không quên. Một ngày không thấy, nhớ đến cuồng.

Phượng hoàng tung cánh, tứ hải cầu hoàng. Tiếc rằng giai nhân không có ở thành Đông.



Mượn cung đàn nói lên tâm sự. Lời hứa ngày nào khiến lòng ta băn khoăn.

Cầu mong hôn phối được tay nắm tay. Đừng như chim bay mất, khiến ta phải tiêu vong.

Câu thờ này xuất xứ từ một đoạn trong bài thơ cổ 《 Tây Sương Ký 》, mà đoạn thơ cổ này lại lấy từ bài 《 Phượng cầu hoàng 》:

Phượng này Phượng này quy cố hương, ngao du tứ hải cầu hắn hoàng.

Lúc không gặp này không chỗ nào đem, gì ngộ nay này thăng tư đường!

Có tươi đẹp thục nữ ở khuê phòng, nhà gần người xa não tâm tràng

Gì duyên giao cái cổ vi uyên ương, hồ chim bay lên bay xuống này chung bay lượn!

Hoàng này hoàng này theo ta tê, được nắm tư vĩ vĩnh là phi.

Giao tình thông ý tâm hài hòa, trung dạ tương theo biết người ai?

Hai cánh đều khởi trở mình bay cao, không cảm (giác) ta tư sử (khiến cho) dư bi.

Dịch sơ:

Phượng hỡi Phượng hỡi về cố hương, ngao du tứ hải mong cầu Hoàng.

Lúc chưa gặp không biết gặp nơi nao, nay gặp rồi không biết ở nơi nào!

Mỹ nữ xinh đẹp chốn phòng khuê, nhà gần người xa nát tâm can.

Ước gì uyên ương nên phối ngẫu, bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường!

Hoàng hỡi Hoàng hỡi đến bên ta, nắm lấy tay nhau mãi không xa.

Tâm tư thấu hiểu tình ân ái, trong đêm thương nhớ nghĩ về ai?

Nâng cánh vươn mình bay cao mãi, vô cảm cho ta nỗi đau dài.

Tương Truyền khúc 《 Phượng cầu hoàng 》là do Tư Mã Tương Như viết lời ca.

Trong 《 ngọc đài mới vịnh 》ở đời Trần, 《 nghệ văn loại tụ 》đời Đường, 《 nhạc phủ thi tập 》đời Tống đều có nhắc đến bài này.

Bất quá cũng từng có người nghi ngờ, cho rằng nhạc công Lưỡng Hán Cầm đã mượn danh của Tư Mã Tương Như viết nên.

Tại cổ đại, cầm ca thường mượn tác phẩm đề dùng rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.