“Bị ngươi làm tức chết mà!” Trương Lục Dạng hung hăng gõ đầu Mạc Ngôn mấy cái.
“Hu hu….” Mạc Ngôn đau đến kêu loạn, ôm đầu ấm ức, “Nô tỳ thực sự không cố ý đâu! Lúc theo tới chỗ ngã ba không biết tại sao ngã một phát, đứng lên đã không thấy Công tử, không biết ngài ấy đi đường nào, hơn nữa đêm trong rừng kia tối tăm u ám, một mình nô tỳ cũng không dám đi vào trong…”
“Thật sự là thành sự không có, bại sự có thừa! Lần sau bổn Tiểu thư tự mình đi!” Trương Lục Dạng giận dữ trừng mắt liếc Mạc Ngôn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, mấy trắng che mặt trời, bất giác trở nên thất thần, sau đó bị Mạc Ngôn đi đi lại lại làm cho bừng tỉnh, có chút bực bội nói, “Ngày ngày ở trong phủ chờ đợi, hết ngủ rồi lại ăn, buồn chết người”. Dứt lời đứng dậy, dẫn theo nha hoàn ra khỏi phòng.
Lúc Trương Lục Dạng đến phòng ăn, Hạ Nhàn Phinh đã ngồi ở đây rồi.
Trước mặt đám người hầu, hai người cứ việc nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng vẫn theo lệ thường giả cười một hơi, Chiêu Đề và Mạc Ngôn sau khi thỉnh an chủ tử của đối phương xong liền hất mặt đi, không thèm nhìn lẫn nhau, không bao lâu, Yên Nghênh Mi cũng cùng Thượng Trụy đến nơi, ba vị phu nhân lại qua loa giả cười cho có lệ.
Thượng Trụy cũng tương tự không giao tiếp với Chiêu Đề và Mạc Ngôn, chỉ yên tĩnh đứng ở sau lưng Yến Nghênh Mi không xa.
Đợi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-bat-tan-mi-loan/2626192/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.