*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Iris
Ôn Hành Viễn nhìn Đổng Mặc đang đăm chiêu bên cạnh mình, nghĩ ngợi một chút rồi an ủi cô: “Em không cần lo lắng. Ô Hàng đã đến bệnh viện rồi, chuyện của Vưu Nhiên cậu ta sẽ có cách lo liệu. Vết thương của lão Viên cũng đã được băng bó, giờ điều cậu ấy cần là thời gian…”
“Vâng!” Không đợi anh nói xong, Đổng Mặc đã trả lời. Dù bây giờ cô buồn bao nhiêu thì bọn họ vẫn phải vui vẻ mà đón nhận tất cả những chuyện này. Bởi vì, dù là hiện tại hay tương lai, công việc của cô nhất định sẽ phải thường xuyên đối mặt với sinh ly tử biệt, thường xuyên trải qua vui – buồn – tan – hợp, con người rồi sẽ có lúc mất đi. Việc cô cần làm bây giờ là làm sao biến chuyện này thành một thói quen tự nhiên, giống như chú Ôn và ba.
Bọn họ sắp xếp ổn thỏa chuyện ở bệnh viện cho lão Viên xong, rồi giao Vưu Nhiên cho Ô Hàng, Ôn Hành Viễn hơi lo lắng cho Đổng Nghiễn nên cùng cô về nhà trước. Khi hai người vào đến nhà, nhìn thấy Đổng Nghiễn nằm ngủ trên sô pha. Đổng Mặc nhẹ nhàng đi đến gần, lay ông dậy: “Cha, dậy đi! Con đưa cha lên phòng, ở đây lạnh lắm.”
Đổng Mặc vừa nói vừa nâng cánh tay của ba mình dậy. Ông mở mắt sau đó tỉnh hẳn, thấy Đổng Mặc và Ôn Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon/2787444/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.