*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Đằng Yên
Qua mấy ngày tuyết rơi lớn vừa rồi, trước cổng cục cảnh sát đã kết một tầng tuyết dày, có mấy người cảnh sát đang cầm xẻng dọn tuyết. Thấy Ôn Hành Viễn đang từ xa đi tới, mấy người cảnh sát chuẩn bị chào hỏi anh vừa giơ tay nhấc chân lên thì không may vấp ngã trên mặt đất, phong thư trên tay cũng bay xuống theo, nghe âm thanh thì có vẻ ngã không nhẹ.
Ôn Hành Viễn đi đến bên cạnh nâng anh ta dậy, người cảnh sát kia liên tục nói cảm ơn. Anh đưa tay phủi phủi tuyết ở đằng sau lưng anh ta, sau đó lại cúi người nhặt giúp lá thư kia. Lá thư màu vàng thu hút tầm mắt anh. Đầu năm nay, người viết thư vốn đã ít, dùng màu sắc xưa cũ như vậy lại càng hiếm hơn. Vì thế hỏi một câu: “Đây là gì vậy?”
Người cảnh sát kia thấy vậy lắc phong thư mỉm cười: “Đây là gửi cho Đổng Mặc, đã để ở trước cửa phòng bảo vệ mấy ngày rồi, hôm nay lão Trần gặp tôi nên nhờ tôi đưa cho Đổng Mặc giúp.”
Vừa nghe thấy là gửi cho Đổng Mặc, anh càng nghi ngờ, đưa tay về phía người cảnh sát nói: “Để tôi đưa cho Đổng Mặc là được.”
Anh cảnh sát kia vốn đang bận việc, nghe Ôn Hành Viễn nói vậy thì càng đúng lúc, nhờ anh đưa cho Đổng Mặc. Đợi đến khi anh chàng kia đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon/2787428/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.