Thật ra cũng không có gì, kết quả này cô đã từng dự đoán qua vô số lần.
Cô gái kia và Thẩm Phụ là thanh mai trúc mã, xinh đẹp, bất cứ phương diện nào cũng ưu tú hơn cô.
Thẩm Phụ thích cô ấy cũng là bình thường.
Chỉ là……
Chỉ là….
Kiều Nguyễn không rõ vì sao mình vẫn khổ sở, trái tim như bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén từng nhát từng nhát lột ra.
Cụ thể cô cũng không nói rõ rốt cuộc đau đến thế nào, dù sao là người thường thì không có cách nào chịu được cảm giác đau đớn này.
Cô đi rồi.
Trở về nhà thôi.
Hạ Y Nhiên và Mã Việt Lâm ngồi trong phòng khách, Kiều Nguyễn mở cửa xong, chào hỏi bọn họ rồi trở về phòng với đôi mắt trống rỗng.
Hạ Y Nhiên nhìn ra có chỗ không thích hợp, bà gõ cửa phòng cô: “A Nguyễn, con có chỗ nào không thoải mái à?”
Kiều Nguyễn nghe thấy lời lo lắng của mẹ.
Cô thò đầu ra khỏi chăn, nỗ lực để giọng mình nghe bình thường một chút, nhưng sự run rẩy và tiếng khóc nức nở vẫn bán đứng cô.
“Con không sao.”
Hạ Y Nhiên nóng nảy: “Sao lại thế này, có phải ở trường có người bắt nạt con không?”
Cuối cùng Kiều Nguyễn không muốn nhịn xuống nữa, cô nức nở khóc thành tiếng.
Cô không muốn ở chỗ này, cô muốn về nhà, muốn về Tiểu Kiều Sơn.
Bà nội trọng nam khinh nữ không sao cả, không thể đi học cũng không sao, cho dù là muốn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446070/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.