Kiều Nguyễn cảm thấy hiện tại mình thật nghèo túng, đến cả rời đi cũng hiện ra vài phần hoảng loạn.
Sợ bị thấy.
Nhưng vẫn bị thấy.
Ngay lúc Thẩm Phụ vặn nắp chai nước đưa cho Tô Dao Nguyệt, cậu như có cảm ứng, tầm mắt lướt qua người đi đường bên cạnh đi tới đi lui mà nhìn về phía Kiều Nguyễn.
Kiều Nguyễn đột nhiên cảm thấy chính mình có chút không biết tự lượng sức mình.
Rõ ràng là người cái gì cũng không có lại thích một người lóa mắt như Thẩm Phụ.
Thẩm Phụ dường như nói gì đó với Tô Dao Nguyệt, sau đó đi về phía này.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Nguyễn là rời đi, cô xoay người muốn chạy.
Thẩm Phụ gọi cô: “Kiều Nguyễn.”
Cậu đi tới, cười chào hỏi: “Trùng hợp quá.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Phụ đưa cho cô một hộp sữa bò: “Nguyệt Minh nói cậu thích uống cái này.”
Kiều Nguyễn không muốn dừng lại ở chỗ này quá lâu nên cũng không nói thêm điều gì, rất nhanh đã nhận lấy.
“Bạn cậu à?”
Giọng nữ thanh lãnh, mang theo dò hỏi.
Kiều Nguyễn nhìn cô gái trước mặt, cao xấp xỉ Kiều Nguyễn, mặc một chiếc áo hơi ngắn, quần cạp cao nhưng vẫn có thể nhìn thấy một nửa eo nhỏ.
Tóc dài tùy ý buộc đuôi ngựa, gương mặt xinh đẹp tinh xảo nhỏ như lòng bàn tay.
Cũng chỉ có người như cô ấy đứng bên cạnh Thẩm Phụ mới xứng đôi với cậu.
Lòng tự ti của Kiều Nguyễn lại bắt đầu quấy phá, cô rất muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446063/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.