Thẩm Phụ nửa ngày không nói chuyện, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.
Trầm mặc giằng co thật lâu, cậu mở miệng mang theo ý xin lỗi: “Là tớ khiến cậu không vui à?”
Kiều Nguyễn lắc đầu, cố gắng để mình không nhìn cậu.
Cô quá dễ dàng thương cậu.
Cô thấy, Thẩm Phụ tựa như sống trên một thân cây trôi nổi, người không có cảm giác an toàn, ngược lại là cậu mới đúng.
Kiều Nguyễn rời đi mà không trả lời câu hỏi của cậu.
Phía sau không có tiếng động, cậu hẳn là không đuổi theo, Kiều Nguyễn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài hai ngày rưỡi.
Lý Nguyệt Minh oán giận đề thi quá khó, Kiều Nguyễn lại không có cảm giác gì, những đề thi đó phần lớn các thầy cô giáo đã giảng qua.
Hai người ngồi ở tiệm trà sữa ngoài cổng trường gọi hai ly trà sữa khoai môn.
Mùa đông uống trà sữa dường như cực kỳ phù hợp.
Biết Kiều Nguyễn đã không thích Thẩm Phụ nữa nên Lý Nguyệt Minh không còn gì băn khoăn.
Đại khái là đứng cùng một trận tuyến với Kiều Nguyễn, nhắc tới Thẩm Phụ còn mang theo chút khinh thường: “Cậu biết tại sao dạo trước Thẩm Phụ không tới trường không?”
Trà sữa hơi nóng, Kiều Nguyễn đặt ở lòng bàn tay ủ ấm.
“Tại sao?”
“Cậu còn nhớ đám lưu manh lần trước chặn đường Tô Dao Nguyệt không, cậu ấy đánh bọn chúng một trận, còn rất nghiêm trọng, phải nằm viện nửa tháng, nghe nói sau khi bình phục sẽ có hậu di chứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446053/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.