Tủ lạnh trong văn phòng lại trống không, Trần Giáng nói đi mua chút đồ.  
“Sắp nghỉ rồi, đến lúc đó không được cắt lông dê của chủ nghĩa tư bản đâu.” 
Kiều Nguyễn nhìn báo cáo: “Chủ nghĩa tư bản sắp nhổ trọc đầu anh rồi, từ bao giờ lại thành cắt lông dê của chủ nghĩa tư bản vậy?” 
Trần Giáng lập tức nói tiếp: “Cho nên mới nói loại cơ hội này không nhiều lắm, còn không tranh thủ lúc nào còn cắt được thì cắt nhiều một chút.” 
Kiều Nguyễn chưa xem xong báo cáo đã bị Trần Giáng túm đi. 
Cùng đi có cả Lâm Trản. 
Trần Giáng nói sợ đến lúc đó không bê nổi, nhiều người nhiều giúp đỡ. 
Kiều Nguyễn hỏi anh: “Anh định dọn trống tủ lạnh nhà người ta à?” 
Trần Giáng chẳng biết xấu hổ: “Anh đúng là định như vậy.” 
Bọn họ mua kem về, đúng lúc gặp A Lợi, hai tay xách hai túi trái cây. 
Nói là giáo sư duyệt cho anh nghỉ sớm, hôm nay về quê luôn. 
Khi anh nói những lời này, trên gương mặt vẫn tràn đầy nụ cười. 
Mọi người ở đây đều biết về bệnh tình của anh, nhìn thấy anh cười cảm thấy trong lòng không dễ chịu chút nào. 
Kiều Nguyễn lúc nào cũng nhớ kỹ lời dặn dò của Thẩm Phụ: “Đừng đàm tiếu bệnh tình của cậu ta, cũng không cần cố ý đi an ủi.” 
Trái cây anh đặt trên bàn làm việc của Kiều Nguyễn, bảo mọi người muốn ăn thì đến đó lấy. 
Kiều Nguyễn từ trong túi lấy ra một cái kem đưa cho anh: “Ăn một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446013/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.