Nhờ phúc của Thẩm Phụ, Kiều Nguyễn cũng lên khoang hạng nhất.
Cô nhìn tên anh trên vé máy bay.
THẨM TÙY TIỆN
Cho dù nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy cái tên này đổi quá tùy tiện.
Kiều Nguyễn chần chừ, hỏi anh: “Anh không đổi lại à?”
Thẩm Phụ nhìn vé máy bay trong tay, cười nói: “Anh cảm thấy rất êm tai.”
Kiều Nguyễn không nói chuyện.
Có lẽ vì cảm thấy cô nghĩ mình đang nói dối, Thẩm Phụ đọc lại ba chữ này.
Tùy Tiện, Thẩm Tùy Tiện.
Trước kia anh rất ghét cái tên của mình, bởi vì cha anh từ khi anh còn rất nhỏ đã giáo dục tư tưởng này cho anh.
Thẩm Phụ.
Anh không chỉ gánh vác tội thay mẹ, đồng thời cả đời này cũng phải chịu bị người khác cô phụ và vứt bỏ.
Cha anh nói, đây là để anh chuộc tội.
Tùy Tiện khá tốt, vạn sự tùy tiện, hết thảy tùy tâm.
Anh thật sự thích tên này.
Thật sự giống như tự tay đẩy được hết tội lội đang đè trên người. Anh không phải thứ phụ thuộc của ai, cũng không cần đương nhiên kế thừa những tội lỗi không thuộc về anh.
—
Hai tiếng, máy bay hạ cánh xuống Phái Thành, Lý Nguyệt Minh cũng tới, bế Mã Vị Hi.
Trong tay Mã Vị Hi giơ một tấm biển viết.
【 Đón chị gái. 】
Kiều Nguyễn nhìn thấy, đẩy rương hành lý ra.
Lý Nguyệt Minh buông Mã Vị Hi, xoa xoa cổ tay nhức mỏi oán trách: “Thằng em cậu đúng là càng lớn càng béo.”
Kiều Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446001/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.