Anh nói không chính là có.
Cho nên bát cơm chiên trứng đó, cuối cùng Thẩm Kiều vẫn bỏ thêm cay.
Thẩm Vọng ăn một miếng đã buông đũa, đi rót cốc nước, ngửa đầu uống hết.
Thẩm Kiều chớp chớp mắt, xem ra lần này không cần là thật sự không cần.
Cô đứng lên: “Cháu đi làm cho chú bát khác.”
Anh buông cái ly: “Không cần.”
Thẩm Kiều do dự: “Lần này không cần là thật sự không cần hay là giả vờ không cần?”
Thẩm Vọng hơi chau mày nhìn cô.
Thẩm Kiều ánh mắt vô tội đối diện với anh.
Thẩm Vọng trầm mặc một lát, thế nhưng cũng hiện ra vài phần bất đắc dĩ: “…… Thật sự không cần.”
Bát cơm chiên trứng đó anh ăn hết, tuy rằng nước uống cũng đủ để cho Thẩm Kiều uống một tuần.
Cô hỏi: “Thật sự cay lắm ạ? Nhưng cháu không cho nhiều lắm mà, chỉ một thìa nhỏ.”
Thẩm Vọng không nói chuyện.
Thẩm Kiều tự ngồi ở kia nghi hoặc một hồi, sau đó bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Có phải chú nhỏ không ăn được cay không?”
Người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cô còn phải mãi mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thẩm Vọng không để ý cô, đứng dậy muốn đi.
Đi chưa được hai bước lại dừng lại.
Anh từ túi quần lấy ra một cái hộp nhung tơ, ném trên bàn, không nói một lời đi lên lầu.
Thẩm Kiều hỏi anh: “Cho cháu ạ?”
Anh không nói lời nào.
Thẩm Kiều coi như anh cam chịu, cầm hộp tới mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445936/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.