Thẩm Kiều tức khắc cảm thấy chú nhỏ quá dễ dụ.
Cô rang cơm xong, chuẩn bị lên lầu gọi anh thì cửa phòng ngủ tầng hai vang nhỏ, cửa mở ra.
T-shirt trắng, quần dài màu xám nhạt, dây thắt nút chỗ lưng quần tùy ý buộc lại.
Tóc sấy khô rối bời.
Cả người nhìn qua lạnh băng, rồi lại mềm mại.
Thẩm Kiều lấy cơm cho anh, tri kỷ rót thêm ly nước ấm.
Anh khi ăn cơm rất an tĩnh, một chút tiếng động cũng không phát ra.
Cô nghe qua một vài chuyện của anh.
Trọng tâm chuyện xưa chỉ có một chữ thảm.
Có vẻ như anh lớn lên trong hoàn cảnh không ai yêu thương, khác hoàn toàn với cô.
Trong sách có nói, sao không ăn thịt băm.
(Tại sao không ăn thịt băm: một câu nói của Tấn Huệ Đế, đề cập đến sự thiếu hiểu biết toàn diện về mọi thứ. Có một năm xảy ra nạn đói, dân chúng không có lương thực để ăn, chỉ biết đào rễ cỏ và ăn vỏ cây, nhiều người chết đói vì điều này. Tin tức nhanh chóng được báo về cung điện, Hoàng đế Huệ Tấn ngồi trên ngai vàng nghe thừa tướng báo cáo, trong lòng vô cùng bối rối. Sau khi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng ông đã đưa ra “giải pháp”: “Dân chúng không có ngô để thỏa cơn đói, vậy sao không ăn thịt băm?”)
Cô chưa từng trải qua cuộc sống như anh nên không có cách nào nói ra một câu vì sao.
Chú nhỏ khi còn nhỏ, hẳn là rất hy vọng có một người khi anh tức giận có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445932/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.