Chử Hướng Đông là kẻ điên.
Nhưng trong lòng cậu ta biết rõ chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Mặc dù ngoài miệng cậu ta trêu chọc, lôi chuyện riêng tư nhà người ta ra, nhưng cùng lắm cậu ta chỉ lải nhải với Lục Xuyên mà thôi chứ không đến nỗi công khai với mọi người.
Ai dè Khương Nguyên lại cứ thế khai ra.
Cậu ta vừa dứt lời, mấy nam sinh bên cạnh liền vây quanh hỏi: “Tội phạm vị thành niên gì cơ?”
Giang Chung Linh cũng hỏi: “Cậu ta thật á?”
Khương Nguyên giơ tay lên gãi đầu: “Tôi cũng chỉ nghe vậy thôi, chính cậu ta đã nói mấy hôm trước đã nhìn thấy người ta ở cổng trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên …”
Dứt lời, cậu ta liền ngước mắt nhìn Chử Hướng Đông.
Chử Hướng Đông há miệng, một lúc sau chỉ nói được một câu: “Tao chỉ nhìn lướt qua thôi, cũng có thể là tao đã nhìn nhầm rồi.”
“Tôi nói rồi mà, ai lại chuyển trường vào năm lớp Mười hai cơ chứ?”
Giang Chung Linh lầu bầu rồi nhìn Giang Chung Dục vẫn luôn giữ im lặng ở bên cạnh: “Anh à, anh đã nghe thấy gì chưa? Cô ta có vấn đề đấy, cho dù anh thấy cô ta xinh đẹp cũng phải cách xa cho em, đừng để đến lúc đó mình bị mang tiếng xấu.”
Rõ ràng trong lời nói của cô ta mang theo vẻ khinh bỉ, nhất thời đám nam sinh ở xung quanh đều giả vờ bị câm.
Giang Chung Dục không tỏ thái độ, Giang Chung Linh lại tiến lên hai bước đuổi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-nho-cua-luc-tieu-xuyen/3475463/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.