Tôn Ngữ Đàm bước vào, Trần Duệ cầm ly nước đứng cạnh bàn ăn, nhìn mặt cô. Anh đoán: “Không nói
xong.”
Tôn Ngữ Đàm lờ đi sự hả hê của anh, ánh mắt Trần Duệ di chuyển theo cô, anh nói: “Tính sếp em rất
kiêu ngạo, anh ta thích em phải không?”
“Ừ.” Tôn Ngữ Đàm nói.
“Thảo nào, em thích đi làm thì đi, không thích thì nghỉ.” Cả đống chuyên gia viên không thuê, lại
dẫn một sinh viên chưa tốt nghiệp hệ tiếng Anh đi khắp nơi. Nhân lúc rảnh rỗi Trần Duệ còn cố tình
điều tra anh ta, tìm thấy một số thông tin khiến anh bật cười. Anh mới là người coi thường Chu
Thuật Hâm, chắc chắn Tôn Ngữ Đàm sẽ không yêu anh ta.
Anh đứng trên lầu nhìn chiếc xe phóng đi, hình tượng người nào đó đã sụp đổ hoàn toàn, anh vui vẻ
huýt sáo.
Người đắc ý rất dễ lộ nguyên hình. Trần Duệ nói đùa với cô: “Người tới mây bay là chuyện thường
tình, chẳng ai cấm sếp em thích em, anh ta còn độc thân chưa có chủ chứ.”
Tôn Ngữ Đàm dừng chân, ngạc nhiên nhìn anh.
Trần Duệ biết mình lỡ lời, vẫn tỏ ra bình tĩnh, giả vờ không có chuyện gì: “Thế nào?”
Tôn Ngữ Đàm đi về phía anh, hỏi: “Sao anh biết?”
Trần Duệ: “Anh điều tra anh ta. Người lớn trong nhà lo em bị lừa, bảo anh tra thử.” Anh nói nửa
thật nửa giả, còn sợ cô không tin, cố tình nói thêm: “Không ngờ anh ta rất lãng mạn, kim ốc mấy
chỗ, nuôi mấy nàng kiều.”
Tôn Ngữ Đàm bật cười, “Chắc trần đời nhiều cô đáng yêu quá.” Hóa ra mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-hoang-loan/1715448/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.