Bấy giờ Chu Thuật Hâm mới hỏi họ có quan hệ gì. Tôn Ngữ Đàm ngập ngừng: “Bạn học? Họ hàng xa? Chà, xét theo bối phận thì tôi phải gọi anh ta bằng chú đấy.” 
“Thế sao cô không gọi?” Chu Thuật Hâm đá đểu cô luôn: “Đúng là láo toét, gặp chú không chào.” 
Tôn Ngữ Đàm phớt lờ anh ta. Cô nói, “Lâu lắm rồi tôi mới gặp anh ta. Nhưng đúng là kỳ lạ, hồi trước chúng tôi không thân đến mức ngồi ăn cơm riêng đâu.” 
“Biết thừa.” Chu Thuật Hâm cười, “Tôi đoán đây là bữa ăn cuối cùng đấy.” 
“Khi nào anh về Malay?” 
“Hai ngày nữa.” Chu Thuật Hâm nghiêm mặt, “Tôi sẽ gửi tài liệu Cánh Tông cho cô, không nhiều lắm, cô cứ từ từ đọc, đến lúc đó cô không cần đi thường xuyên, chỉ cần trả lời mấy câu là được.” 
Tôn Ngữ Đàm gật đầu. 
Buổi tối lúc video call với mẹ, Tôn Ngữ Đàm có nhắc về Trần Duệ. 
Cô dựng điện thoại cạnh màn hình máy tính, vừa kéo chuột đọc văn kiện, vừa nói: “Mẹ, Trần Duệ trông có vẻ tốt hơn nhiều, hòa đồng hơn trước.” 
Mẹ Tô Nam nói, “Trần Duệ luôn rất lịch sự mà. Chỉ là lúc đầu hơi khó gần thôi.” 
“Thật không?”, Tôn Ngữ Đàm nghi ngờ nhìn mẹ mình, “Chúng ta đang nói về cùng một người à? Là Trần Duệ đó mẹ ơi, mẹ có nhớ nhầm sang người khác không?” 
“Mẹ biết mà, sao lại nhớ nhầm được, còn Trần Duệ nào khác à.” Tô Nam kiên nhẫn vặn lại, “Hồi chúng ta sống ở Hải thành, đôi khi thằng bé còn mở cửa, lấy đồ cho mẹ đấy, làm gì có phóng đại như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-hoang-loan/165489/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.