Tiếp đó, Thần Côn hoàn toàn đắm chìm trong câu hỏi “Bành Nhất đã đi đâu”.
Nửa lộ trình sau, lão đã hai lần mở miệng hãi người về việc này, đưa ra những giả thiết rất táo bạo.
Lần đầu tiên, lão nói: “Có khi nào Bành Nhất vào tinh nước rồi không?”
Lý do là: Đốt mình thành tro rồi sẽ không sợ bị bại lộ, nhưng thần hồn vẫn còn, có thể vào tinh nước, Bành Nhất vào tinh nước rồi có thể thâm nhập mai phục càng sâu hơn.
Giang Luyện trả lời: “Thần hồn vào tinh nước rồi thì cũng phải khai báo vì sao đột nhiên lại tự thiêu vậy chứ? Nếu chú nói là thích chết kiểu hỏa táng thì hoàn toàn có thể ủy thác cho người khác sau khi chết, vội vội vàng vàng đốt mình như vậy, làm thế nào cũng sẽ bị hoài nghi.”
Hơn nữa, giả thiết này vẫn không thể giải quyết được vấn đề về cái rương – lấy rương làm răng lắp, làm chìa khóa mở ra ruột cong chín khúc, cái rương được người ta để ý như vậy, rốt cuộc Huống tổ đã mang cái rương đi kiểu gì mà người bên trong không phát giác ra?
Lần thứ hai, Thần Côn hỏi: “Có khi nào ông ấy…phản bội không?”
Giang Luyện thở dài: “Đến lúc đó rồi, ông ấy làm phản còn có ý nghĩa gì nữa?”
Cũng phải, phe Xi Vưu đều đã sắp ngủ đông toàn diện rồi, lúc đó thu nhận một tên phản đồ chẳng có nghĩa lý gì hết, không giết đi chẳng lẽ còn giữ lại làm bạn? Hơn nữa, nếu ông ấy phản bội thì Huống tổ còn đâu cơ hội đào xong mật đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/730022/quyen-9-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.