Giang Luyện cảm thấy, nếu người hỏi câu này là Huống Mỹ Doanh thì hắn còn chấp nhận được: tâm nhãn Mỹ Doanh vốn như mắt lưới, dạo gần đây cũng không ở cùng chỗ với hắn nhiều.
Nhưng mà Thần Côn…
Hắn lạy lão luôn á, hắn và Mạnh Thiên Tư quen nhau ở Tương Tây, Tương Tây có Thần Côn; tiến thêm một bước ở Quảng Tây, Quảng Tây có Thần Côn; ổn định phát triển ở Thanh Hải, Thanh Hải cũng có Thần Côn…
Nhóm ba người, hai người thành đôi mà người còn lại lại chẳng biết cái gì, lòng lão lớn đến độ ném được bóng rổ vào đấy hả?
Giang Luyện cụp mắt xuống nhìn lão, bình tĩnh như thường: “Không có, tôi với Thiên Tư có thân nhau lắm đâu.”
Lừa quỷ hả, Thần Côn tức tối.
Có điều, nhìn vẻ mặt Mạnh Thiên Tư, Thần Côn lại cảm thấy cái xác băng kia hẳn không phải Tiển Quỳnh Hoa: Bằng không u bảy cô vừa mất, dù có tìm được đường sống trong cõi chết cũng chẳng thể thoải mái cho nổi.
Lão chiếu đèn pin sang cái xác băng kia: “Cô Mạnh, đó…là ai?”
Câu này đã kéo Mạnh Thiên Tư trở về hiện thực, cô trầm mặc rồi đáp: “Chắc là cụ Đoàn tôi.”
Hơi dừng lại rồi chỉ lên trên: “Trên kia có một con rồng băng, tôi cũng không biết có phải nhìn lầm rồi hay không – trong băng hình như đông lạnh vài khúc xương.”
***
Vấn đề lại nảy sinh rồi.
Giang Luyện coi như đã buộc mình “cố định” trên vách đá, vốn cũng nên cởi thừng ra, mang Mạnh Thiên Tư xuống, nhưng bên trên lại có di thể của Đoàn Văn Hi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/730008/quyen-9-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.