Thần Côn sợ đến hồn phi phách tán, đường lên không thông, đường xuống một lần nữa trở thành lựa chọn hàng đầu, lão rống lên: “Tiểu Luyện Luyện, mau lên, cậu có súng, cậu phá hủy tấm đồng đen này đi, chúng ta vào nước đi!”
Thực ra Thần Côn căn bản cũng không biết bơi, nhưng kệ đi, lo chuyện trước mắt trước, vào nước rồi lại nghĩ cách sống sót trong nước sau.
Cũng là một lối ra, Giang Luyện rút súng, dịch chân ra, bắn vào viền nối giữa tấm đồng đen vào vách ống, Thần Côn ở bên cạnh ra sức giẫm đạp, chỉ mong kỳ tích sẽ xuất hiện, tấm đồng sẽ chợt bị đạp xuống, nhưng không, ngược lại, dưới nước có vật gì đó được sức nước đẩy nổi lên, đụng vào mặt bên kia của tấm đồng chạm rỗng.
Mực nước đã ngập đến cẳng chân, xuyên qua nước băng xao động, Giang Luyện mơ hồ trông thấy đường nét vật kia, trong đầu hắn bỗng trống rỗng, kêu lên: “Rương! Kia có phải là cái rương không?”
Dòng nước tuôn trào mãnh liệt, vật kia chỉ dừng ở dưới tấm đồng không đến hai giây đã không thấy bóng dáng đâu nữa, Thần Côn vội cúi đầu, không nhìn thấy bất kỳ cái gì, tình thế cấp bách, lão đã sớm quên “rương” là cái gì, giọng nói run rẩy theo cơ thể: “Rương gì cơ?”
Sau đó nữa, thế giới chợt tĩnh lặng.
Tiếng răng rắc ào đến như thủy triều cuộn trào trong vách ống biến mất.
Có ý gì? Mồ hôi lạnh chảy từ cổ Giang Luyện xuống, không lăn xuống cổ áo, hắn và Thần Côn liếc nhau rồi chạm rãi ngẩng đầu.
Đã thấy được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/730006/quyen-9-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.