Giang Luyện được sắp xếp ở chung một lều với Huống Mỹ Doanh, Thần Côn, Vi Bưu, so với những hộ núi bình thường khác thì coi như đã là đãi ngộ khá cao rồi.
Lúc vào lều, chạm vào mắt đầu tiên là Vi Bưu sắc mặt tái nhợt, Giang Luyện nhớ tới lời Mạnh Thiên Tư nói, lúc tài xế lái xe đi, chính Vi Bưu đã gào thét muốn xuống xe, bất giác cảm thấy ấm lòng, đang định nói vài câu cảm động người khác buồn nôn chính mình thì Vi Bưu đã cất giọng quái đản: “Ồ, cậu Luyện nhà mình còn sống cơ à, chịu giày vò giỏi ghê ha.”
Ấm áp trong lòng Giang Luyện bay biến mất sạch, vặc lại y: “Chịu khá hơn anh là cái chắc, nghe nói khe núi người ta vốn nứt ra, vì anh mà giờ lại liền thành một thể rồi.”
Huống Mỹ Doanh trừng hắn: “Vi Bưu đã bị thương thế rồi, anh còn châm chọc anh ấy!”
Cái đồ thiên vị, Giang Luyện tức đến ngứa răng, muốn nhấn mạnh một câu mình cũng bị thương, lại cảm thấy ắt sẽ chỉ tự ruốc nhục, bèn tìm Thần Côn nói chuyện.
Thần Côn cũng không rảnh lý tới hắn, lão đang ngước cằm nghiêng mặt, nhướng mày đánh mắt với máy tính bảng, bấy giờ Giang Luyện mới nhìn ra lão đang thử kính mắt: Cũng không biết là cái app gì, đủ loại kính để chọn, mở camera ra, tùy ý bấm chọn là có thể nhìn thấy hiệu quả đeo kính lên mặt.
Xem cường lại là quỷ non cung cấp phục vụ kính mắt cho lão, Giang Luyện cảm thấy Thần Côn làm ba lớp cánh sen thật đúng là lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729984/quyen-8-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.