Mạnh Thiên Tư một mình lái một ô tô đi.
Cô rất ít khi một mình, từ nhỏ đến lớn, xung quanh đều bu đầy người, trong trí nhớ dường như xưa nay chưa từng chân chính một mình làm gì bao giờ, dù bỏ trốn cũng phải kéo một người.
Cô cũng rất ít khi lái xe, bởi vẫn luôn có tài xế; thỉnh thoảng tự lái cũng cẩn thận dè dặt, bởi giao thông nhau thành phố rất phức tạp, số lượng người xe lớn, không được lái bừa lái ẩu – nhưng cao nguyên thì khác, đưa mắt nhìn ra, đừng nói là người, ma cũng chẳng có một con.
Cô nhấn chân ga mức lớn nhất, thân mình lao đi theo xe, cảm thấy mình như một viên đạn rời nòng, trượt ra khỏi họng súng chật chội u ám, bắn vào thế giới xa lạ rộng lớn.
Cô lái qua nơi đám Giang Luyện gặp chuyện, hai chiếc xe kia quá cồng kềnh, vẫn đang ngã đổ ở đấy: Trên cao nguyên là vậy, thuê xe kéo rất tốn kém, bình thường người ta sẽ tháo đồ ra thu về, để mặc khung xe nghiêng ngả ở đó, người tới sau nhìn thấy cũng chẳng kinh ngạc, chỉ nghĩ là chạy xe gặp sự cố, sau đó cảnh tỉnh mình: “Đường muôn lối, an toàn là lối đi hàng đầu”.
Lái xe thẳng đến gần một quần núi tối om, cô mới dừng lại.
Xung quanh vô cùng yên lặng, thỉnh thoảng mới có tiếng gió thổi, Mạnh Thiên Tư lục lọi trong xe một hồi, tìm được thuốc lá và bật lửa trong hộp xe ghế trước, còn tìm được ở hàng sau hai chai bia Hoàng Hà.
Có bia thật tốt, bia khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729980/quyen-8-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.