Quyển VIII: Thang trời Côn Lôn Đúng như Giang Luyện dự liệu, lúc ma nước đến thì đã là chuyện của mười hai tiếng sau, nhưng mười hai tiếng này hắn cũng không hề cảm thấy dài.
Ngược lại, thời gian còn vèo vèo trôi qua rất nhanh.
Hắn liên tục nói chuyện với Mạnh Thiên Tư, kể những chuyện mà trước nay chưa từng nói với ai.
Có rất nhiều chuyện hắn tưởng là mình đã sớm quên mất, không ngờ nói ra rồi lại thao thao bất tuyệt, như ở ngay trước mắt: ví dụ như bánh chiên vừa mới ra nồi còn bóng loáng dầu nóng đến mức nào, vì hắn từng cầm rồi đi ngay; ví dụ như báo cũ thực ra không chắn được gió, hắn từng bọc cho mình mười lớp báo cũ dưới gầm cầu cũ vào ngày giá rét mà vẫn bị cóng đến muốn thăng thiên.
Hắn từng cho rằng khi nhắc lại những chuyện này, hắn nhất định sẽ đa cảm hoặc khổ sở, không ngờ là không hề, ngược lại còn cảm thấy may mắn, vậy mà mình lại tích lũy được nhiều quá khứ ly kỳ như thế để kể cho cô nghe.
Mạnh Thiên Tư một mực nghe, có lúc cười, có lúc chỉ nắm chặt góc áo hắn hơn, còn có vài lúc, cô cũng muốn nói, dù Giang Luyện không muốn để cô nói cho lắm, nhưng cô vẫn khăng khăng, như là nghe hắn nói nhiều như vậy mà mình lại chẳng nói gì thì không được công bằng lắm vậy.
Thế là Giang Luyện đã biết cô không quá muốn sau khi chết thu xương về Tiểu Mông Sơn cho lắm, bởi nơi đó hẻo lánh đến quanh năm suốt tháng không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729969/quyen-8-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.