Nếu đã chuẩn bị gặp mặt Diêm La thì bất kể thế nào cũng không thể bỏ sót Thần Côn, Mạnh Thiên Tư phái một người tay chân nhanh nhẹn về thông báo, mình thì dẫn những người còn lại đi theo Giang Luyện về phía trước, dọc được hoặc trải đá hoặc cắm cành cây làm dấu.
Diện tích xã Năm Trăm Lộng không tính là nhỏ, nhưng giống như phần lớn các thành thị, chỉ có vài khu là thích hợp cho người ở – ngoại trừ những “lộng” có diện tích nhỉnh hơn ra thì những chỗ khác đều là đất chật, dẫu là thời còn chưa hoang phế thì cũng dăm ba năm không ai đặt chân tới chứ đừng nói là hiện tại.
Lộ Tam Minh thấy càng đi càng hẻo lánh, ngạc nhiên: “Nơi thế này mà còn có thể có người ở à?”
Giang Luyện trả lời y: “Vậy phải xem người đó có yêu cầu thế nào về mặt ‘ở’.”
Mạnh Thiên Tư ở bên cạnh nghe mà cảm khái, cảm thấy lão Diêm La này đúng là chẳng có yêu cầu gì với phương diện ở, nhưng thật sự lấy làm lạ: Tay trợ tá năm đó lòng dạ hiểm độc, truy tiền trục lợi, bỏ vợ bỏ con, ẩn cư đất hoang, những gì phải “trả giá” không thể nói là ít, chẳng lẽ không phải là để hưởng lạc nhân gian tốt đẹp hơn sao? Tại sao lại rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Lại đi thêm nửa tiếng nữa, Giang Luyện dừng bước, chỉ vào một ngọn núi bánh ú cách đó không xa, nói: “Đằng kia.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó, cũng không cảm thấy có gì khác thường: Những ngọn núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729948/quyen-6-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.