Vừa qua mười giờ, việc nhổ trại đã hoàn tất, sau trận thu dọn, trên vách núi khôi phục lại vẻ hoang vắng thưa thớt như trước, tựa như những náo nhiệt ầm ĩ, người đến người đi của hai ngày trước chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
Chỉ còn lại con khỉ trắng trên trán điểm một chấm đỏ, cô đơn lạc lõng ngồi giữa một đống bánh trái để lại riêng cho nó, ngơ ngác nhìn từng người từng người xuống khỏi vách núi. Lúc Mạnh Thiên Tư xuống dưới, nó không cam lòng đuổi theo mấy bước, nhưng cũng chỉ đuổi tới đỉnh thang, nhút nhát thò đầu nhìn xuống dưới, không dám cất thêm bước nữa.
Nó sinh ra giữ rừng cây bên dưới vách núi, khoảng cách xa nhất đời này từng đi chính là chuyến leo lên leo xuống mà Mạnh Thiên Tư sai bảo, đây đã là thế giới bên ngoài thế giới, bầu trời bên ngoài bầu trời của nó rồi.
Xa hơn nữa nó cũng chẳng dám đi, nỗi lưu luyến dành cho Mạnh Thiên Tư không vượt qua được sự sợ hãi đối với những gì không biết của nó.
Nó chạy tới chạy lui trên mép đỉnh thang, léo nhéo kêu gọi, cuối cùng không kêu nữa, ngồi chồm hổm ở đó, ôm quả chuối gặm rỉa, ngơ ngác nhìn đám người như thủy triều biến mất trong rừng rậm.
Nhìn từ xa, trông nó hệt như một tảng đá hình con khỉ ngồi xổm.
Mạnh Thiên Tư quay đầu lại vẫy tay với nó: “Về đi, sau này có cơ hội, tao sẽ trở lại thăm mày.”
***
Tân Từ đi xuống phía chân núi theo đoàn người, tinh thần hơi ngẩn ngơ, chợt không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729928/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.