Giang Luyện nói: “Đời người chỉ ngắn ngủi có vài chục năm, chuyện lớn chuyện nhỏ đều là cả đời, nếu không trải qua chút chuyện hơi lớn chút thì có phải là hơi…thiệt không?”
Hắn nói chuyện nặng nề thành ra nhẹ nhàng như vậy, hình như cũng rất có lý, Mạnh Thiên Tư ngồi dậy, dựa lưng vào vách núi, đáp hắn: “Anh đúng là giỏi nói nhỉ.”
Cô nhìn chằm chằm vào túi mật núi, nhìn hồi lâu, trên chóp mũi lại chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Phải làm gì với thứ này bây giờ?
Từ nhỏ tính cô đã tùy tiện ranh mãnh lại bạo gan, cũng không sợ ra quyết định, mí mắt khẽ nhấc, vứt xuống một câu “Có chuyện gì thì tính tôi”, cũng không sợ phải gánh trách nhiệm, cằm hất lên, kiêu ngạo vô cùng…
“Họ đều nghe tôi sai bảo cả, có vấn đề gì đều đổ sang cho tôi.”
Thực ra khi đó vai mềm sức yếu, cũng chẳng gánh được trách nhiệm gì, nhưng các cô bác đều thích cái tính này của cô: Ngồi trên ngôi cao, nếu cứ gặp chuyện là e dè, không dám gõ búa, mọi việc đều giao cho người dưới gánh vác thì cũng quá không có chí khí rồi.
Nhưng bây giờ thì lại không đưa ra được chủ kiến gì.
Giang Luyện nhìn ra tâm tư cô: “Cô có hai lựa chọn.”
Đây không phải là nói nhảm à?”
Nhưng cô vẫn nhẫn nại nghe hắn nói nhảm.
“Một là để túi mật núi lại nơi này, túi mật núi tuy gần gũi với Thần Công nhưng cũng chẳng có chân, không thể chạy theo chú ấy; ‘Mắt nhỏ dầu’ và ‘Lưỡi chạy lung tung’ đều phế cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729924/quyen-5-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.