Đầu óc Mạnh Thiên Tư nóng lên, cơ hồ xông qua ngay tức khắc, chợt thấy tay bị siết lại, là Giang Luyện giữ lấy cô, hạ giọng nói: “Cô bình tĩnh chút, chú ấy thật sự không biết.”
Không sai, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, còn hớn hở hỏi cô thế kia – lão quả thực không biết.
Thần Côn thấy không có ai đáp lại, tò mò ngẩng đầu lên xem.
Mạnh Thiên Tư tuy đã dừng bước nhưng vẻ mặt vẫn âm u, thần sắc Giang Luyện cũng hơi sai sai, Thần Côn ngạc nhiên: “Hai người sao thế?”
Mạnh Thiên Tư thật sự không nhịn được, lớn tiếng hỏi: “Ông đã làm gì?”
Ngày thường cô đã quen ra lệnh, trừng mắt lên tự có uy phong, nhất là khi nghiêm giọng, thật sự rất dọa người, Thần Côn sợ hết hồn: “Tôi…tôi có làm gì đâu.”
Thối lắm! Túi mật núi nhà họ gặp cô thì không có phản ứng gì, gặp một người không rõ lai lịch thì lại có tương tác, có khác nào con trai mình ôm người khác gọi mẹ không, bảo cô sao bình tĩnh cho nổi!
Cô lại muốn phăm phăm đi qua, nhưng Giang Luyện giữ rất chặt, giọng hắn vẫn bình tĩnh: “Cô Mạnh, cô có hù chết chú ấy cũng vô dụng, thực ra cô cũng thấy rõ, chú ấy quả thật không làm gì cả.”
Thẳng đến khi cảm nhận được cô đã hòa hoãn hơn chút ít, cánh tay bị hắn giữ không cự lại tay hắn nữa, Giang Luyện mới buông tay.
Thần Côn bị hai người nhìn mà thấp thỏm không yên, bỗng ý thức được bầu không khí đột nhiên quái đản này e rằng có liên quan tới túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729922/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.