Chương trước
Chương sau
Sau khi “khoe” tài lại khiêm tốn nói một câu “Hiểu sơ sơ”, cái khiêm tốn này tất nhiên cũng có phần giả bộ – đây là phương thức xã giao thông thường, nếu người tiếp nhận thông hiểu đạo lý này thì sẽ thường nhiệt liệt phản bác, tranh biện rằng đây là tinh thông chứ không phải hiểu sơ sơ, sau đó cô tới tôi đi, cô hát tôi đệm, tình bạn lại sâu thêm một tầng.
Sao Mạnh Thiên Tư lại không nhìn ra đạo lý này chứ, có điều từ nhỏ thân phận cô đã đặc thù, không cần phải nể mặt ai, huống chi cô đặc biệt thích phá tuồng Giang Luyện diễn.
Cô đáp: “Ồ.”
Ồ xong quay người rời đi: Anh hiểu sơ là được, anh còn có thể không hiểu, rất hiểu, đặc biệt hiểu nữa kìa, anh có nở thành hoa tám cánh cũng chẳng liên quan đến tôi.
Cứ thế đi? Người ta nói gặp chiêu phá chiêu, cô không thể không ra chiêu được, chiêu cũng không có thì hắn phá làm sao?
Giang Luyện đành bước vội theo bắt kịp cô: “Cô Mạnh.”
Mạnh Thiên Tư dừng bức, bủn xỉn chỉ nghiêng nửa bên mặt cho hắn xem: “Hửm?”
Giang Luyện hơi lưỡng lự: “Tôi muốn hỏi là, có gì tôi có thể giúp một tay không?”
Ăn chùa ở chùa lại thờ ơ không làm việc gì, không phải phong cách của hắn.
Mạnh Thiên Tư tiếc chữ như vàng: “Không có.”
Cô thừa nhận lời ban nãy Giang Luyện nói rất rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy, trong tay hẳn cũng có bản lĩnh thực lực, nhưng vậy thì sao?
Mạnh Kình Tùng vẫn có phê bình kín đáo với Giang Luyện, còn từng đề nghị đưa hắn đi, nếu cô đi ngược lại dùng hắn, vẻ mặt Mạnh Kình Tùng sẽ không dễ nhìn, hơn nữa, trên vách núi này toàn là quỷ non, dùng thừng xuống vách là nghề của quỷ non, đầy đủ nhân thủ, cô còn bỏ thêm một kẻ ngoại lai vào không phải là khiến hộ núi khó chịu trong lòng sao.
Cô đi lên trước hai bước, như nhớ ra điều gì, lại lùi về, liếc xéo hắn.
Ở góc độ này, khuôn mắt nhìn hệt như kiểu mắt phượng khóe nhọn trên sân khấu hí kịch, trong kiêu ngạo lại có phần quyến rũ.
“Nghe nói anh rửa bát không tệ?”
Vãi, miệng quỷ non cũng lẹ ghê, chút chuyện như vậy cũng đáng truyền tới tai cô.
Giang Luyện lại không thể không đáp, đành ậm ờ: “Cũng…tạm.”
Mạnh Thiên Tư lại ồ một tiếng: “Thế này đi, anh cũng thấy đấy, hôm nay bên chúng tôi đều đang bận làm việc quan trọng, nhân thủ hơi thiếu, nếu anh thật sự muốn giúp…”
Sao Giang Luyện lại không nghe ra hàm ý của cô chứ: “Cô Mạnh, cô không cảm thấy, tôi đi rửa bát là dùng dao mổ trâu giết gà à?”
Mạnh Thiên Tư dửng dưng: “Không thấy, người xào rau rửa bát hai ngày nay trong bếp cũng đều là người lành nghề có thể xuống vực có thể leo núi đấy. Tôi cho rằng, người chân chính có tài cán thì rửa bát cũng có thể rửa ra đường lối ra dấu ấn.”
Được rồi, đây là cố ý muốn làm khó hắn.
Giang Luyện cười cười, sau cùng gật đầu: “Được, tôi rửa.”
Hắn duỗi cánh tay ra xắn tay áo lên: “Đi đây.”
Tất nhiên không phải là Mạnh Thiên Tư muốn hắn đi rửa bát thật, không ngờ Giang Luyện lại sảng khoái như vậy, lúc trước còn tưởng hắn chỉ làm bộ, đợi đến lúc thấy hắn cất bước đi thật, không khỏi đi theo mấy bước, gọi: “Này.”
Giang Luyện dừng bước, không quay đầu lại ngay.
Mạnh Thiên Tư nói: “Nếu anh không bằng lòng thì nói ra đi. Người có miệng là dùng để nói, để yêu cầu và từ chối, anh không nói ai biết được anh nghĩ gì chứ.”
Giang Luyện vẫn không quay đầu, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười rất nhạt.
Lát sau, hắn lùi bước về, cũng chỉ giơ nửa bên mặt cho cô xem, giọng nói và ánh mắt đều hết sức chân thành: “Cô Mạnh, cô hiểu lầm rồi, tôi thật sự rất thích rửa bát.”
Nói xong, ngại xắn tay áo quá phiền phức, kéo mạnh luôn qua khuỷu tay, sải bước rời đi. Thần Côn vốn đứng cách đó không xa nhìn, chợt thấy Giang Luyện đi, không rõ vì sao, cũng chạy vội đuổi theo.
Mạnh Thiên Tư không cam lòng bước lên trước hai bước rồi mới căm hận dừng lại, nghiến răng với không khí: “Người gì thế không biết.”
Tân Từ cách đó không xa đã chứng kiến hết màn này.
Từ lúc lên vách tới giờ, hắn là người duy nhất không dám tới gần vách đá trong vòng năm mét, nếu anh cố kéo hắn ra, hắn sẽ lập tức trắng bệch mặt, liên tục xua “Đừng đừng”, “Lỡ một tảng đá trên vách đột nhiên sụp xuống thì sao”, nói chung là đủ kiểu hoang tưởng bị hại, vô cùng quý trọng mạng sống, đề phòng rắc rối có thể xuất hiện.
Bởi vậy nên, hắn chỉ loanh quanh ở khu vực an toàn cách xa vách đá.
Hắn đi tới cạnh Mạnh Thiên Tư, lại tò mò nhìn về hướng Giang Luyện rời đi: “Thiên Tư, sao vậy?”
Mạnh Thiên Tư bực bội: “Tên đó, muốn dạy hắn chút trí khôn làm người, đáng tiếc là có vài người đầu óc không vào.”
Trí khôn làm người? Tân Từ nổi lên hứng thú.
Mạnh Thiên Tư liếc xéo hắn: “Cũng hợp với cậu đó, gọi là trẻ con có kẹo ăn, hiểu không? Mọi chuyện đều không nói, không tranh không đòi, không biết phản bác, đáng bị khinh bỉ, không lấy được cái gì hết.”
Tân Từ phẫn nộ, sao lại hợp với hắn? Hắn rõ ràng là một người biểu đạt mạnh dạn, mỗi lần lão Mạnh làm hắn khó chịu, hắn đều sẽ tìm cơ hội sỉ nhục lại.
Có điều, hắn cũng không hoàn toàn tán thành “trí khôn làm người” này: “Tôi lại cảm thấy, cái này phải xem tính cách từng người. Ví dụ như tôi, không thích sẽ thể hiện ngay, tôi mà đi chia kẹo, mấy đứa đầu tiên xông vào thực sự sẽ khiến tôi vừa nhìn đã phiền…”
“Ngược lại sẽ đặc biệt để ý mấy đứa bị dồn xuống cuối, không tranh không giành, yên lặng hướng nội, dễ khiến người ta nảy lòng thương, trong sát na tình thương làm mẹ lan tràn, chỉ hận không thể cho nó hết cả rổ kẹo. Thiên Tư, ai cũng có bản năng làm mẹ…”
Mạnh Thiên Tư ngắt phăng lời hắn: “Tôi không có.”
Giọng điệu không đúng lắm, Tân Từ lập tức ngậm miệng, lát sau, hắn nhỏ giọng thì thầm: “Tôi nói tôi, không có nói cô.”
***
Nửa giờ sau, bữa sáng của mấy chục người cuối cùng cũng kết thúc, khay bát đĩa, nói ít thì cũng phải hai, ba trăm cái, hơn nữa, để đề phòng tổn hại không cần thiết, chất liệu đa số đều là inox, lúc rửa khó tránh khỏi va chạm, lanh canh choi tai.
Giang Luyện thật sự ngồi trên một chiếc ghế xếp nhỏ, rửa bát trong một cái chậu lớn bằng vải bạt ghi thành không thấm nước. Không phải chỉ có mình hắn rửa mà còn có ba bốn người khác, vốn là mỗi người phụ trách một đống, ai rửa của người đó, sau khi hắn tới đã đề ra một kiến nghị nhỏ, dây chuyền hóa trình tự làm việc.
Người đầu tiên phụ trách lau sạch, bát đĩa sau khi ăn khó tránh khỏi còn sót lại cơm bã dầu, cứ thế bỏ vào chậu nước, chậu sẽ đục ngay lập tức, nổi lềnh phềnh đủ loại hành thái rau dưa, ghê chết được, bởi vậy nên lau sạch rất quan trọng, rửa cũng tiện hơn, còn tiết kiệm nước.
Người thứ hai phụ trách phân loại, bát một chồng đĩa một chồng thìa một xấp đũa một xấp, như vậy, mỗi khoảng thời gian chỉ rửa một loại, động tác thuần thục, tiết kiệm thời gian.
Người thứ ba phụ trách rửa, trong chậu vải bạt ngập đầy bọt xà phòng nước rửa bát.
Người thứ tư chính là Giang Luyện, hắn phụ trách tráng nước. Quỷ non có tiền, nước rửa bát là hàng cao cấp, không sót lại gì, tráng qua một lần nước là xong. Thần Côn ngồi xổm bên cạnh giúp đỡ hắn, phụ trách lau khô và xếp chồng.
Cứ như vậy, thật đúng là trật tự đâu ra đấy: Ai tạm thời làm xong phần của mình đều có thể giúp trước giúp sau, so với trước đây quả thực thuận tiện hơn rất nhiều. Ban đầu mấy người này hơi phản cảm Giang Luyện chạy tới chỉ bảo, sau đó phát hiện ra đúng là có ích, cũng không nói gì nữa.
Nhưng miệng Thần Côn lại không nhàn rỗi như vậy.
Lão căm giận: “Cô Mạnh này thật là… Cậu có năng lực vậy mà lại để cậu đi rửa bát!”
Thần Côn vậy mà lại chủ động chạy tới giúp đỡ thật sự khiến Giang Luyện rất bất ngờ, hơn nữa, có ai mà không thích được nịnh, người này vừa gặp mặt đã bảo hắn “sống có đẳng cấp”, kế đó khen hắn “có kiến thức”, bây giờ lại khen hắn “có năng lực”, Giang Luyện cuối cùng cũng get được điểm khả ái của Thần Côn từ mớ khen nịnh này, cảm thấy gương mặt xớ rớ trước mặt mình này cũng không đáng ghét như vậy nữa.
Hắn liếc mấy người kia đang ở cách đó không xa, xác định họ không nghe được: “Chút bát đĩa này rửa rất nhanh, quỷ non mắc hệ thống còn phải thử nghiệm nữa, không xong ngay được đâu – không làm trễ chúng ta đi hóng.”
Sau khi được Giang Luyện phổ cập kiến thức, Thần Côn đã không ôm mong đợi gì vào việc mình xuống vách, vậy nhưng…
Lão dẩu môi: “Tôi thì thôi, nhưng cậu hiểu biết vậy hẳn là nên qua đó…thể hiện chứ.”
Giang Luyện cười cười.
Thực ra lúc tới đây rửa bát, hắn cũng đã nghĩ thông suốt: Một giọt máu đào hơn ao nước lã, nội ngoại rõ ràng, hắn tuy đúng là khá giỏi nhưng quỷ non sống ven núi sao có thể kém hơn? Xuống vách này là chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng, chuyện nhà của quỷ non sao có thể để một người chưa rõ thuộc tính lại còn có tiền án như hắn tham gia?
Cho nên bây giờ cứ rửa bát đi thôi, chỉ có rửa bát là việc hắn có thể xuất lực: Làm bằng cả đam mê, rửa đến đến sạch bong kin kít, rửa cho ra đường lối, cho ra dấu ấn.
***
Mặt trời đã lên cao, hơn mười điểm lắp đặt đều đã thử nghiệm hoàn tất.
Điểm mắc chính nằm ở vị trí Đoàng Văn Hi xuống vách núi trước đây, cũng là điểm mà các đời tiền bối cho rằng thích hợp để xuống vách nhất: Lệch sang trái rất có thể sẽ xuống đúng chỗ đàn dơi đen, mặc dù “tránh thú núi” dùng rất tốt, không đến mức bị tấn công, nhưng cảm giác đó cũng thật quá đáng ghét; lệch sang phải, vách đá nhiều rêu phong, hướng đi nhiều lồi lõm, không tiện mượn lực, còn rất dễ làm mòn thừng tĩnh lực.
Mạnh Thiên Tư đứng bên vách đá, đang được Liễu Quan Quốc giúp đỡ cài đai an toàn vào nửa người trên, sau lưng là túi trang bị, còn đội mũ bảo hiểm: Người ở bên dưới, trên cao dù chỉ rơi xuống một cục đá nhỏ thôi cũng có thể mất mạng.
Mạnh Kình Tùng xác nhận nhân số đi cùng với cô: “Ít nhất phải tám người chứ? Không thể ít hơn.”
Kỳ thực, Mạnh Kình Tùng muốn cô tĩnh dưỡng hai ngày nữa rồi hẵng xuống: Dù sao trên người cô cũng vẫn còn vết dao, tuy là tự cắt, xuống tay tương đối có kiểm soát, nhưng thương tích vẫn là thương tích, nhưng lời Mạnh Thiên Tư nói cũng có lý, đã đến đây rồi chẳng lẽ lại còn tĩnh dưỡng trên vách đá? Kết thúc sớm chút, mọi người đều yên lòng.
Theo kế hoạch, Mạnh Thiên Tư đi xuống dẫn đường trước, uy thế của chuông vàng phục thú kéo rất dài, không mãnh liệt như bùa người thân máu, ban đầu chỉ có thể che chở cho một mình cô, sau đó mới như tiếng chuông ngân nga vẳng ra ngoài, khuếch trương phạm vi, thế nên bảo đảm được an toàn của cả đoạn đường rồi, hội núi mới có thể theo xuống.
Nhưng mang bao người đi mới là vấn đề.
Mạnh Thiên Tư nghiêng về càng ít càng tốt: Dù sao cũng là xuống hố trời, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, nhiều người chẳng có nghĩa lý gì, ngược lại có khi còn tăng tỷ lệ thương vong, thẳng thắn mà nói thì một mình cô xuống còn trôi chảy hơn.
Nhưng Mạnh Kình Tùng lo lắng: Lỡ bị què thì sao, bên cạnh có người chung quy vẫn nhiều thêm hỗ trợ.
Hai người cứ giằng co như vậy, số lượng hai mươi ban đầu giảm xuống thành mười lăm, sau đó xuống mười, Mạnh Kình Tùng cảm thấy, tám là giới hạn cuối cùng của y rồi.
Mạnh Thiên Tư cũng không khăng khăng nữa: “Được rồi, chọn ai đầu óc nhanh nhạy, chân tay lanh lẹ ấy, còn nữa…”
Cô ghé sát vào Mạnh Kình Tùng, hạ giọng: “Anh phải trông chừng trên vách thật tốt cho tôi, tôi không muốn sau khi đi lên lại thấy các anh đều đã bị Bạch Thủy Tiêu đánh gục.”
Liễu Quan Quốc đúng là không tệ, nhưng không gánh vác được trọng trách lớn, phải để lại Mạnh Kình Tùng trên này trấn thủ.
Mạnh Kình Tùng bật cười, cũng nhỏ giọng đáp lại cô: “Tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ cần cô ta dám đến thì chắc chắn chạy không thoát.”
Vậy cũng tốt, Mạnh Thiên Tư cười cười, nắm chặt thừng dắt, đưa lưng về phía miệng vách, đạp một chân lên vách đá, chuẩn bị đi xuống.
Lúc hít sâu một hơi, ánh mắt lướt qua mặt vách, chợt lại nhìn thấy Giang Luyện.
Hắn đại khái đã rửa xong bát nên có thời gian rảnh tới hóng xem, có điều không thể tới gần, bị dây cảnh giới chặn lại ngoài phạm vi mười mét, chen chúc trong một đám hộ núi.
Hắn cũng nhìn thấy Mạnh Thiên Tư, ngạc nhiên là không thấy trên mặt treo nụ cười đặc trưng thường ngày nữa mà ngược lại hơi nghiêm lại, môi mấp máy, nhìn khẩu hình hẳn là bảo cô cẩn thận.
Đột nhiên nghiêm túc vậy khiến cô hơi không quen, hơn nữa, chuyện liên quan đến mạng sống của mình, cô có thể không cẩn thận được chắc?
Mạnh Thiên Tư cụp mắt, trong chớp mắt đã xuống hẳn dưới vách núi.
Quỷ non trên vách tức thì xôn xao, phát ra những tiếng trợ uy nghe như “dô ta”.
***
Giang Luyện không biết quỷ non có thói quen này, bị làm cho hết hồn, chỉ choáng váng trong khoảnh khắc thôi, đã không thấy Mạnh Thiên Tư đâu nữa.
Hắn thầm thở dài.
Kỳ thực rất muốn đi tới cạnh vách đá, nhìn xem tình hình cô đi đứng thế nào, nhưng lại không cách nào qua đó được: Để tiện hạ thừng, khu vực đó đã được dọn sân, người không phận sự bị ngăn ở ngoài, chỉ có đám Mạnh Kình Tùng và vài hộ núi theo cùng có thể đi lại gần đó.
Thần Côn càu nhàu: “Xem cũng không cho xem, thật là.”
Giang Luyện thấp giọng nói: “Không phải xuống rồi là xong đâu, bên trên hẳn phải quan sát, Mạnh Thiên Tư chỉ có một đôi mắt, trên đầu, dưới chân, hai bên trái phải đều cần có người quan sát, nhắc nhở cô ấy khi cần…”
Nói tới đây thì trông thấy Liễu Quan Quốc đưa ống nhòm một mắt cho Mạnh Kình Tùng.
Hắn không nói thêm nữa: Quỷ non quả nhiên sắp xếp đáng tin cậy.
Thần Côn nghe hắn nói vậy càng cảm thấy hắn chuyên nghiệp, lại nhìn mấy quỷ non đang mặc đeo trang bị, nhìn sao cũng không vừa mắt: “Cậu xem mấy người họ đi, chân tay lóng ngóng, căn bản không chuyên nghiệp bằng cậu, mặc vào cũng không đẹp trai bằng cậu.”
Giang Luyện dở khóc dở cười.
Thần Côn lại lấy khuỷu tay chọc chọc hắn: “Tiểu Luyện Luyện, nói thật với ông anh già này đi, kỹ thuật S của cậu có thể xếp hạng mấy ở đây?”
Tiếng Anh của lão không tốt, không nhớ được cái phức tạp như SRT.
Giang Luyện trả lời: “Tôi không thể phỏng đoán chủ quan người khác không giỏi được, nhưng tôi chơi hạ thừng quả thật đã được mấy năm rồi, ở đây xếp trong ba vị trí đầu hẳn vẫn có thể.”
Thần Côn càng thêm bất bình.
Ba vị trí đầu!
Trước nay lão vẫn luôn mặc kệ địa vị cao thấp, hành sự quy củ gì đó, chỉ theo đuổi nguyên tắc “ai có năng lực người đó làm”: Có một người thạo nghề như vậy, ngăn bên ngoài làm gì chứ? Trên nhai rộng thế kia mà, có chật chội gì đâu, dựa vào đâu Tiểu Luyện Luyện không thể qua xem, nói không còn có thể phát hiện ra động tác cô Mạnh kia không đúng chuẩn, chỉ điểm sửa chữa cho cô ta.
Lão khuyến khích Giang Luyện: “Cậu nói với trợ lý Mạnh đi, nói cậu là chuyên gia.”
Giang Luyện nhìn về phía Mạnh Kình Tùng: “Quên đi, không có khả năng đâu, người như vậy lòng phòng bị đều rất nặng, có khi lại nghi ngờ tôi động cơ không thuần khiết, có rắp tâm gì.”
Cũng phải, nhìn mặt là biết trợ lý Mạnh là người nặng cơ mưu, không phải lão làng giang hồ như lão thì không đối phó được, Thần Côn dương dương đắc ý: “Tiểu Luyện Luyện, cậu còn quá trẻ, để ông anh già này dạy cậu làm việc phải linh hoạt như thế nào.”
Giang Luyện còn chưa kịp có phản ứng gì, Thần Côn đã vung tay lên ra sức vẫy vẫy về phía Mạnh Kình Tùng: “Trợ lý Mạnh! Trợ lý Mạnh! Là tôi.”
Sau khi thu hút được sự chú ý của Mạnh Kình Tùng, lão rùn người xuống, hí hửng chui qua dây cảnh giới, chạy vội tới trước mặt Mạnh Kình Tùng.
Trước có danh nghĩa của cô bảy, sau lại thăm dò được gốc rễ, Mạnh Kình Tùng rất khách khí với lão: “Chú Thẩm, chú đây…”
Thần Côn nói thẳng, chỉ tay về phía một điểm cố định hệ thống trên vách đá: “Trợ lý Mạnh, tôi rất muốn học kỹ thuật…Ét.”
Mạnh Kình Tùng nghe không hiểu lắm.
Thần Côn thẳng thắn: “Tôi không biết dùng cái này, nhìn rất cao cấp, nghe nói một bộ còn rất đắt nữa, tôi muốn học. Cậu cũng biết rồi đấy, hoàn cảnh công tác của tôi có khi lúc nào đó sẽ phải dùng đến, nhiều kỹ năng tốt cho mình mà. Trang bị của các cậu hoàn chỉnh như vậy, người biết dùng lại nhiều, cơ hội này qua rồi sẽ rất khó gặp lại.”
Lời này Mạnh Kình Tùng nghe rất vào, y cũng biết rõ, đối với Thần Côn đây đúng là cơ hội rất hiếm có: trận này của quỷ non mười năm cũng chưa chắc có một lần.
Y trầm ngâm: “Muốn học không có vấn đề gì, có điều bên này còn đang bận, hay là, đợi xong việc…”
Thần Côn lanh lẹ ngắt lời y: “Không sao, các cậu cứ bận việc của mình đi, tôi đếm rồi, các cậu lắp nhiều điểm cố định vậy, cả tám người bên này xuống cũng không dùng hết, chia cho tôi một cái học là được.”
Mạnh Kình Tùng nhất thời nghẹn lời: Y quả thật đã bảo người chuẩn bị nhiều thêm vài điểm để đề phòng bất kỳ tình huống gì, để Thần Côn chỉ rõ ra vậy, thật sự khó mà từ chối.
Y nhìn ra ngoài dây cảnh giới: “Cũng được, tôi tìm người dạy cho chú.”
Thần Côn chỉ Giang Luyện: “Không cần không cần, các cậu đều bận cả, để Tiểu Luyện Luyện dạy tôi là được, dù sao cậu ta cũng không có việc gì làm, cậu ấy cũng hiểu sơ về cái này, ban nãy còn chỉ tôi nhận thức điểm mắc rồi cơ quan hạ xuống gì đó.”
Mạnh Kình Tùng thầm ngẩn người, theo hướng nhìn về phía Giang Luyện.
Giang Luyện cũng không biết hai người nói gì, thấy Thần Côn khua tay múa chân, còn tưởng là đang trắng trợn khoác lác với Mạnh Kình Tùng hắn chuyên nghiệp thế nào, làm hắn có cảm giác ngượng ngùng mèo khen mèo dài đuôi, da đầu tê rần.
Mạnh Kình Tùng hơi lưỡng lự: Mạnh Thiên Tư đứng ra bảo đảm cho Giang Luyện, nói người này không có vấn đề gì, y tin lời Thiên Tư, nhưng thủy chung vẫn không thể hoàn toàn buông lỏng đề phòng với Giang Luyện.
Thần Côn thấy y không gật đầu, lại tiếp tục lải nhải: “Nếu cậu sợ chúng tôi ầm ĩ thì cho chúng tôi hai cái ngoài rìa nhất là được, chúng tôi nói nhỏ chút, tuyệt đối sẽ không làm ồn tới các cậu. Em Tiển chắc chắn sẽ không ngờ được rằng tôi tới Tương Tây còn học thêm được một kỹ năng!”
Lợi hại, lại lôi danh cô bảy Tiển Quỳnh Hoa ra rồi.
Mạnh Kình Tùng nhìn về phía hai điểm cố định xa nhất, cuối cùng cũng gật đầu.
Giữa các điểm cố định cần cách một khoảng cách, hai điểm này cách chỗ Mạnh Thiên Tư hơn mười mét, quả thực không gây trở ngại tới được, hơn nữa, người có ngu xuẩn mấy cũng không đến mức gây sự bên vách núi.
Y cười nhìn Thần Côn: “Chú Thẩm, vách núi không phải đất bằng, đừng để sẩy chân ngã xuống đấy.”
Thần Côn trấn an y: “Trợ lý Mạnh, cậu xem cậu nói kìa, tôi đã là người có tuổi rồi, có thể không thận trọng như vậy sao.”
***
Giang Luyện không ngờ Thần Côn lại có cách thật, tuy còn không rõ rốt cuộc là thế nào nhưng đúng là phải nhìn lão với cặp mắt khác xưa.
Có điều, Thần Côn nói muốn học cũng không phải hoàn toàn chỉ là lấy cớ.
Hai bộ trang bị, thích hợp một dạy một: Giang Luyện lấy thân làm mẫu trước, dạy Thần Côn từng bước mặc vào người, cài khóa giữ, phòng bị an toàn xong xuôi rồi mới tỉ mỉ giải thích cho lão cách sử dụng của từng món đồ.
Ngoài giảng giải ra, thỉnh thoảng hắn lại nhìn xuống dưới vách núi.
Lâu như vậy mà Mạnh Thiên Tư mới xuống được không đến hai trăm mét, hắn không biết cô phải quan sát tỉ mỉ xung quanh: Đoàn Văn Hi sau khi xuống vách núi đã để lại nhật ký tuyến đường cho đời sau; lần này cô xuống cũng phải cho ra một bản mới được.

Tất cả đều thuận lợi, chung quanh cũng không có gì khác thường, thân hình Mạnh Thiên Tư nhỏ dần, bầu không khí trên vách núi cũng dần nhẹ nhõm hơn: có người đi tới đi lui khởi động cơ thể, chuẩn bị lát nữa xuống vách; có người mở nước khoáng, ừng ực uống một ngụm lớn cho nhuận họng; Thần Côn thì cùm cụp hí hoáy với cần phanh của cơ quan hạ xuống, học theo thao tác Giang Luyện vừa mới nói, trong đầu dần quánh đặc lại như hồ dính…
Đúng lúc đó, sâu bên dưới chợt vọng lên một tiếng ầm.
Tiếng “ầm” này rất khẽ, tuyệt đối không phải tiếng nổ, tiếng nổ vang hơn thế này rất nhiều, còn có thể khiến vách núi chấn động, nhưng thân vách vẫn bình thường như cũ, cũng không thấy có cảm giác rung chấn gì.
Bên dưới rộ lên một khoảng sáng màu quýt, Giang Luyện vội cúi xuống nhìn.
Trong tầm mắt bùng lên một đám mây lửa cuồn cuộn màu vỏ quýt, rọi sáng nơi vách sâu đen tối, hoàn toàn không nhìn thấy Mạnh Thiên Tư đâu nữa, cô bị mây lửa nuốt mất rồi.
Mạnh Kình Tùng nằm sấp trên vách đá, triệt để ngây người.
Đúng lúc đó, một bóng người vụt tới, là Giang Luyện rảo bước về phía trước, nắm lấy bình nước khoáng mở nắp trong tay một hộ núi, bàn tay che lấy miệng bình, không để lỡ một giây phút này, nhảy thẳng xuống vách núi.
Lúc này Mạnh Kình Tùng mới phản ứng lại: “Mau! Mau! Xuống vách, lập tức xuống vách!”
Cả đám người như gặp sắc lệnh, gần như cùng lúc chạy về phía vách đá.
Ban đầu Thần Côn đứng đằng xa, nghe thấy động tĩnh, cũng chạy tới hóng hớt, trông thấy Giang Luyện giật nước khoáng xuống vách, đầu nóng lên, quên cả nguy hiểm, chỉ hơi thắc mắc nghĩ bụng, cầm chai nước này đi đâu đủ để dập lửa.
Đến lúc đám người chạy vụt qua đây, chợt nhận ra không ổn, kêu to: “Này này, để ý chút, đừng xô tôi!”
Cũng may những người đó đều tránh khỏi lão, vội vàng xuống vách. Thần Côn còn chưa thở hết một hơi, bỗng thấy mắt cá chân bị siết, thân mình nháy mắt bị giật ngược, phi nhanh về phía vách núi.
Trong sát na, lão phản ứng lại: Đây là thừng của người vừa chạy qua đây, người ta đi xuống, lực này ắt sẽ kéo lão xuống theo.
Lão lạc giọng hét lên: “Này, bắt lấy tôi…”
Chữ “Này” còn tung bay trên vách, ba chữ “bắt lấy tôi” cứ thế theo lão lao xuống như sủi cảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.