Khưu Đống đáp dạ, thấy chỗ này rừng sâu cây rậm, sợ chất lượng gọi điện không tốt, bèn ra ngoài một đoạn, chọn một nơi trống trải để gọi. Giang Luyện muốn nói với Mạnh Thiên Tư mất câu, lại nghĩ tới tình hình của Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu, sau một thoáng lưỡng lự, quyết định đi theo Khưu Đống trước.
Cuộc gọi nhanh chóng được nối thông, Khưu Đống liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, hội hợp trong núi rất thích hợp, tôi đưa máy cho cô Mạnh, xem ý kiến cô ấy thế nào…”
Xoay người lại thì thấy Giang Luyện, sắc mặt sầm xuống, lạnh lùng báo: “Mọi người vội đi tìm cô Mạnh nên chưa để ý tới bạn anh.”
Vốn định nói xong sẽ bỏ Giang Luyện lại, mới đi hai bước, rốt cuộc không nhịn được, che ống nghe điện thoại, lùi trở về, hỏi hắn: “Tại sao chuông vàng phục thú của cô Mạnh lại nằm trong tay anh?”
Chuông vàng phục thú?
Giang Luyện thoáng sửng sốt rồi mới hiểu ra chính là sợi dây chuyền kia, vốn định giải thích vài câu, lại nuốt về: một là không thể nói rõ ràng trong vài câu; hai là mỗi lần bên Mạnh Thiên Tư hỏi về sợi dây chuyền này đều tránh người xung quanh, tựa hồ cũng không muốn để lộ việc này.
Khưu Đống lại cho là hắn đuối lý, hơi tức giận: “Chuông vàng phục thú, phòng thú núi, động thú núi, hàng thú núi, tình thế ban nãy nguy cấp như vậy, anh lại cầm một vật quan trọng như thế trong tay, anh có biết dùng không? Làm tôi cứ thắc mắc, rõ ràng có chuông vàng để dùng, sao cô Mạnh lại phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729902/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.