Mạnh Thiên Tư cảm thấy mình gặp quỷ rồi.
Lời Giang Luyện nói vế trước hãy còn bình thường, đúng giọng bàn bạc chuyển khẩn cấp nên cô mới nghe chăm chú, đến câu cuối cùng, chẳng thể gọi là đảo ngược được nữa, phải gọi là chớp mắt thất thường.
Cô nghi ngờ mình nghe nhầm: “Chạy?”
“Đúng, gắng chạy… Cô có biết làm trộm, lúc trộm đồ tuyệt vọng nhất là thời khắc nào??”
Mạnh Thiên Tư cáu: “Không biết, chưa từng làm.”
Phản ứng này nằm trong dự liệu của hắn: “Tôi từng.”
Mạnh Thiên Tư không quá kinh ngạc.
“Lúc cụ nuôi chưa nhận nuôi tôi, thực sự không có đồ ăn, từng làm vài chuyện không biết xấu hổ… Cô biết cụ nuôi gặp được tôi như thế nào không?”
Mạnh Thiên Tư không tiếp lời, có điều qua ánh mắt có thể thấy cô bằng lòng nghe.
Giang Luyện không nhìn cô mà nhìn đăm đăm vào bóng đêm còn chưa quá nồng cách đó không xa một lúc, không khỏi bật cười như thể hồi tưởng lại, chính mình cũng cảm thấy buồn cười: “Cô biết không, dẫu là ăn mày cũng phân cấp cao trung thấp, cũng không phải kiểu cấp bậc Cái Bang như cô nghĩ đâu.”
***
Nghĩ lại cũng thật lạ, có đôi lúc, rõ ràng đã là đám người loại hạ đẳng nhất, yếu thế nhất rồi mà vẫn muốn ở lại trong không gian phải chịu chèn ép ấy, theo đuổi cái kiểu ỷ mạnh hiếp yếu kia: Đầu này bị người ta giẫm đạp dưới chân, mặt mũi sứng húp bò dậy, không dám trả đòn mà ngược lại, nhổ toẹt một bãi nước bọt dính máu ra rồi đi chà đạp kẻ yếu thế hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729900/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.