Mạnh Kình Tùng cảm thấy lời ông già này quá khoa trương, cũng không để vào đâu, phân phó Liễu Quan Quốc tiếp tục hỏi thăm dân trại, bản thân thì rùn người xuống, chui vào động.
Trong động toàn người là người, còn có trang thiết bị và dây kéo. Mạnh Kình Tùng nhất thời không nắm được trọng điểm, không biết nên đi về phía nào, đang lưỡng lự thì Khưu Đống bước vội lên đón, vội vàng báo cáo với y: “Trợ lý Mạnh, đã kiểm tra mọi góc, còn có anh em leo lên trên xem xét, đều không có gì khác thường.”
Mạnh Kình Tùng không yên lòng, vừa nghe vừa ừ à, mắt liếc ra xung quanh, chợt trông thấy Thần Côn.
Giữa cả đám người bận rộn, lão thật đúng là hạc giữa bầy gà, bắt mắt dễ thấy nhất, chỉ thấy lão ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, hai bàn tay chống lên đầu gối, mắt nhắm lại, lúc thì gật gù đắc ý, lúc thì lẩm bà lẩm bẩm, Thẩm Bang và Thẩm Vạn Cổ thì y như ông hầm ông hừ, đứng hai bên lão, thỉnh thoảng giúp người khác chuyển đồ, kéo dây.
Chẳng lẽ lão già này có chỗ nào hơn người? Mạnh Kình Tùng sinh lòng nghi hoặc, vẫy vẫy tay với Thẩm Bang.
Thẩm Bang chạy vội qua, động tác lanh lẹ như khỉ.
Mạnh Kình Tùng trỏ vào Thần Côn: “Ông ta đang lẩm bẩm gì thế?”
“À, chú ấy bảo là không chừng mọi người đều bị che mắt rồi, Bạch Thủy Tiêu lừa dối người trong trại, cô ta hẳn không lạc động ở đây.”
Mạnh Kình Tùng ngẩn người: “Dựa vào đâu mà nói như vậy? Có chứng cớ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729891/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.