Chương trước
Chương sau
Không sai, là Giang Luyện.
Hắn ngồi ngay ngắn sau bàn, mặt không biểu cảm, mắt rõ ràng đang mở song con ngươi lại không tập trung, chẳng khác gì một người mù, một tay đè lên đống giấy đặt lộn xộn trước mặt, tay còn lại giờ lên, bàn tay mở ra hướng về phía trước như đang muốn lấy gì đó trong không trung.
Trong ngoài phòng xảy ra chuyện lớn như vậy, động tĩnh huyên náo vang dội như thế mà hắn lại vẫn có thể ngồi yên ở đó.
Mạnh Thiên Tư đi tới trước bàn, hay tay chống lên mép bàn, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Giang Luyện vẫn đang ngồi, tay cũng giơ lên không trung như trước.
Mạnh Thiên Tư cúi người xuống, ghé sát mặt hắn quan sát, Mạnh Kình Tùng sợ cô gặp nguy hiểm, bật thốt: “Thiên Tư!”
Mạnh Thiên Tư phất tay xuống, ra hiệu bảo y yên lặng.
Khoảng cách rất gần, cô có thể ngửi được mùi trên người Giang Luyện, trong số đàn ông nói chung, nó thể coi là sạch sẽ; có thể trông thấy vết xước rất nhạt trên mí mắt hắn, trông như bị cát quệt, hẳn là do đêm qua cô ấn đầu hắn xuống bùn tạo thành; còn trông thấy dưới mí mắt cụp xuống là con ngươi đang liên tục chuyển động.
Giang Luyện lại cất tiếng, rì rầm, vẫn là hai chữ kia: “Màu đỏ.”
Ánh mắt Mạnh Thiên Tư lướt qua mặt bàn.
Trước mặt hắn là một xấp giấy vẽ, tờ trên cùng mới vẽ được một nửa, nhưng cô đứng ở góc ngược lại nên nhìn không ra là vẽ cái gì, hơn nữa cách vẽ của hắn rất kỳ quái, bình thường, họa sĩ đều phác họa đường nét tổng thể trước, nét vẽ của hắn lại hoàn toàn là tô loạn, đông một cụm tây một cụm, đều là những khối màu, không có quy luật gì.
Ngoài giấy vẽ ra thì trên bàn còn bày lộn xộn rất nhiều chì màu đã được gọt đầu cẩn thận, màu gì cũng có, lăn lóc khắp nơi.
Màu đỏ…
Mạnh Thiên Tư nhìn sang bàn tay vẫn đang giơ trên không kia, không phải là muốn bút vẽ đấy chứ?
Cô vươn tay nhặt cây bút chì đỏ ra, chậm rãi dò xét bỏ vào tay hắn, lúc này mới phát hiện ra ban nãy mình hết lật Lưu Thịnh lại tóm Huống Mỹ Doanh, trên tay cũng dính đẫm máu, chỗ vừa chống bàn tay xuống trên bàn cũng có dấu tay máu.
Màu sắc này kích thích con ngươi cô co lại, làn da bên mặt không khống chế được mà hơi run run.
Giang Luyện cầm lấy bút, hệt như một con rối dây, cứng nhắc cúi người xuống, lại vẽ lên giấy. Lần này, Mạnh Thiên Tư đã nhìn ra, hắn đúng là đang tô màu, tựa hồ đang nghịch một bức tranh tô màu mà chỉ có mình hắn trông thấy được, chỉ đến khi toàn bộ màu sắc đã tô xong mới có thể biết được rốt cuộc hắn vẽ cái gì.
Mạnh Thiên Tư đi vòng qua góc bàn, tới bên cạnh Giang Luyện.
Trống ngực Mạnh Kình Tùng đập thình thình, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều kỳ dị, cũng không biết cô muốn làm gì, đang định mở miệng thì Mạnh Thiên Tư chợt phóng một cước, đạp thẳng Giang Luyện cả người cả ghế ngã lăn xuống đất.
Tiếng động lần này rền vang ầm ầm, mặt sàn cả tầng lầu đều rung chuyển, Tân Từ mới vừa chạy tới dưới nhà đang thở hồng hộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bụi bám trên trần nhà gỗ rào rào rơi xuống trong ánh đèn hoàng hôn.
Giang Luyện ngã xuống sàn, cơ thể hơi cuộn lại, trong họng bật ra một tiếng rên như bị đau.
Mạnh Thiên Tư lớn tiếng bảo: “Đánh thức hắn dậy.”
***
Tân Từ coi như may mắn, đoán được có người chết qua tiếng hỗn tạp từ trên tầng vọng xuống, lại bị Khưu Đống nhắc nhở “Đứng sang bên cạnh đi, đừng phá hỏng hiện trường” – thế là kinh hồn táng đảm lên tầng, giơ tay che mặt suốt một đường để tránh phải nhìn thấy cảnh tượng quá mức đẫm máu.
Nhưng vẫn nhìn thấy máu, thấy chân người được mang ra và một chiếc giày cao su rơi trên mặt đất, đó là giày của Lưu Thịnh, trước khi xuất phát gã có xắn ống quần bôi bùn lên nên Tân Từ có ấn tượng rất sâu với đôi giày này.
Trong lòng hắn lạnh run, khi còn nhỏ nghe ông già bên đường kể chuyện đáng sợ, ông già đó miêu tả sinh động như thật rằng “Chân người chết sẽ nhỏ đi, giày bị rộng, không vừa chân sẽ rơi mất”, sau này lớn lên biết cái này chỉ là lời vô căn cứ nhưng không sao xóa bỏ được ký ức thuở thơ bé, bị nó bám theo cả đời, trước sau vẫn không thể quên được.
Lên đến đầu cầu thang tầng hai thì gặp thấy Mạnh Kình Tùng sắc mặt vô cùng khó coi, Tân Từ nhỏ giọng hỏi: “Thiên Tư đâu?”
Mạnh Kình Tùng dẩu dẩu môi về phía ban công: “Bên kia.”
Lại hạ giọng: “Đang cáu đó.”
Tân Từ hiểu ý: “Để tôi qua.”
Mạnh Kình Tùng mừng thầm: Mạnh Thiên Tư lúc nổi cáu rất u ám, tựa như ban nãy vậy, không một câu mắng chửi nào nhưng chỉ một cước là đủ để y biết cô đang tức điên, đợi đến lúc đi ra ban công thì lại lặng yên không một tiếng động – càng yên lặng, Mạnh Kình Tùng lại càng thấy rợn, những lúc thế này chỉ có Tân Từ là dám tiếp cận, bởi vậy nên “Tân đại thái giám” vẫn rất hữu dụng.
***
Giữa gian phòng và ban công không có cửa, chỉ treo một tấm mành nền xanh hoa văn trắng, bình thường buộc lên, lúc ngủ thì thả xuống.
Hiện giờ mành đang buông xuống, thoang thoảng tỏa ra mùi vải thô nhuộm màu bằng cây cỏ.
Tân Từ vén mành lên đi ra.
Mạnh Thiên Tư ngồi trên một băng ghế dài cũ kỹ, có lẽ là thấy bí nên đã bỏ chụp mắt ra, quấn trên ngón tay, mặt không biểu cảm nhìn rừng núi xa xa: sương mù trong núi rừng bốc lên mù mịt, nếu là thời cổ đại thì đây đều là chướng khí.
Tân Từ đi tới cạnh cô, thở dài.
Mạnh Thiên Tư thấp giọng rít vài chữ qua kẽ răng: “Đ** m* nó chứ.”
Tân Từ không cảm thấy bất ngờ, con người ai cũng cần phát tiết, có rất nhiều quỷ non cho rằng nói tục là lỗi thời, không hợp với thân phận nên Mạnh Thiên Tư không bao giờ nói trước mặt người khác, nhưng sẽ nói sau lưng người ta, trước đây đại khái là phát tiết sau cánh cửa đóng kín, sau có Tân Từ hắn thì thành ra thói quen nói với hắn, dù sao phát tiết cũng cần người chia sẻ, có người ngồi nghe bên cạnh, ừ à vài tiếng tốt hơn là một mình lên cơn nhiều.
Đó cũng là lý do vì sao một thợ trang điểm mời từ bên ngoài tới như hắn lại có thể có địa vị cao như thế, có lúc thậm chí còn có thể ngồi ngang hàng với Mạnh Kình Tùng: Hắn chia sẻ khơi thông mặt u ám và bí mật của cô, cũng gìn giữ vầng hào quang rực rỡ của cô đối với bên ngoài.
Mạnh Thiên Tư quay sang nhìn hắn, gằn từng chữ song vẫn hạ thấp giọng phòng bị người khác nghe thấy: “Có thấy không? Cậu có thấy không, tôi là người đứng đầu quỷ non đó, giết người của tôi dưới mí mắt tôi, mẹ kiếp…”
Lệ khí nơi đáy mắt cô bốc lên ngùn ngụt, nhất thời càng lúc càng dữ dội, nhấc chân đạp lan can, thứ gỗ cũ già cỗi này sao có thể chịu được cú đạp của cô, ầm một tiếng gãy mất, có mấy thanh còn văng ra ngoài, lăn lông lốc trên khoảnh đất trống.
Liễu Quan Quốc và Khưu Đống đang khiêng Giang Luyện ra ngoài nghe thấy tiếng động khó hiểu, hoang mang ngẩng lên nhìn về đầu kia, Mạnh Kình Tùng tự biết rõ trong lòng: “Hai người làm việc tiếp đi, không cần phải để ý.”
Tân Từ không sợ cô dỡ nhà, chỉ có điều các lực luôn tác dụng lẫn nhau, sợ cô đạp bị đau chân, vội níu cánh tay cô can: “Nào nào, Thiên Tư, chúng ta bình tĩnh lại đã, hít một hơi thật sâu trước nào, làm theo nhịp của tôi…”
Mạnh Thiên Tư hất tay hắn ra: “Cậu cút đi, đừng bày cái trò này ra nữa.”
Cô đi tới đi lui trên cái ban công rộng một mét vuông, nóng nảy nắm tóc, miệng hổn hển từng ngụm hơi lớn, chê vòng đeo vướng cổ, kéo giật ra ném xuống đất – Tân Từ nhìn con nhện kia bị lật bụng, tám chân chổng lên trời, cảm thấy rất tức cười, tận chức tận trách mà nhặt lên kiểm tra chỗ bị hỏng rồi cất đi.
Lát sau, Mạnh Thiên Tư rốt cuộc cũng dừng lại, tự đeo chụp mắt lên.
Tân Từ đi qua chỉnh lại tóc cho cô, tiện tay tết phần mép tóc lại để trông cô có tinh thần hơn chút. Mạnh Thiên Tư để mặc cho hắn tết, lại hỏi hắn: “Có phải là do tôi sắp xếp không tốt không?”
Tần Từ lấy một cái kẹp tóc từ túi trong của áo khoác ra – trong áo khoác hắn luôn gắn những ô túi nhỏ như thế này, bên trong phân theo thứ tự là dây buộc, lược và vài món nữ trang nhẹ nhất để ứng phó khi cần, nghiệp vụ mà, biết kính nghề khắc sẽ chuyên nghiệp – hắn dùng kẹp tóc ghim mép tóc của cô lại: “Cũng không phải lỗi tại cô, chủ yếu là do lão Mạnh sắp xếp mà.”
Mạnh Thiên Tư nói: “Là tôi gật đầu đồng ý.”
Tân Từ ừ một tiếng, lại ngẫm nghĩ: “Có lẽ là do chúng ta coi thường đối phương, không trù bị tính toán cẩn thận những tình huống có thể xảy ra, tưởng là việc nhỏ, ai ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Lưu Thịnh à… Thực ra nếu Vi Bưu đã xuống nhà rồi, anh ta hoàn toàn có thể hỏi thăm được từ Vi Bưu hai người còn lại có ở nhà không, không phải trước đó đã bàn xong rồi sao, mọi người cùng hành động, một mình anh ta vào nhà thật quá mạo hiểm, thành công có thể tăng thêm dũng khí nhưng không thành công thì chính là khinh địch mạo hiểm.”
Mạnh Thiên Tư không tiếp lời, lát sau mới gật đầu một cái rất nhẹ: “Còn gì nữa không?”
“Còn nữa… Tôi cảm thấy ban nãy cô không nên là người xông vào đầu tiên, dẫu xung phong đi đầu là việc tốt song ngộ nhỡ có nguy hiểm thì sao, cô mà làm sao, quỷ non có thể sẽ chịu tổn thất rất lớn, lúc cô xem cờ tướng, lấy tốt hộ xe, bỏ xe giữ tướng, đều có bổn phận và vị trí riêng cả.”
Mạnh Thiên Tư cười nhạt: “Có bỏ cũng chẳng bỏ tới cậu, đứng nói không đau eo.”
Có thể vặc lại hắn như vậy xem ra tâm trạng đã bình phục lại rồi, Tân Từ mừng rơn, giúp cô tết xong mép tóc rồi đứng sang một bên ngắm phong cảnh bên ngoài.
Kiểu thôn trại trong thung lũng này thật an nhàn, cũng rất đẹp, đường mòn nhỏ hẹp quanh co, dăm ba cột khói phất phơ lượn lờ, nhà gỗ căn nào căn nấy đều tối đen, trên bờ ruộng cách đó không xa có trâu bò dạo bước, trên cổ bò còn treo chuông, vang lên những tiếng đinh đang, lão Gàn cũng đã trở lại, đang chổng mông lần lượt nhặt những thanh gỗ lan can bị Mạnh Thiên Tư đạp xuống, nhà mình mà, sao mình nỡ chứ.
Cũng không biết là bao lâu sau, ngoài mành vọng tới giọng Mạnh Kình Tùng: “Thiên Tư.”
Mạnh Thiên Tư đáp lời, đứng dậy.
Tân Từ không đi theo ngay mà cố ý chậm lại phía sau một vài giây, nhìn Mạnh Thiên Tư vén mành vào phòng, nhìn ánh đèn trong phòng bao bọc lấy gương mặt lạnh lùng của cô.
Cuộc đời thật đúng là như một vở diễn, tạm dừng nghỉ ngơi, chỉnh sửa dung trang rồi lại phải mặc giáp ra trận.
***
Tân Từ ngăn không cho tấm mành thả xuống, cũng cúi người vào theo, vừa vào nhà đã giật mình.
Quái thật, ban nãy lúc đi vào, cả một vũng máu lớn như vậy, còn có cả thi thể nữa mà hắn vẫn cầm cự được, hiện giờ thi thể đã khiêng đi rồi, máu cũng đã được lau sạch, chỉ có nơi thi thể từng nằm là vãi gạo nếp ra khoanh vòng, giống như dùng phấn trắng đánh dấu vậy, hắn lại cảm thấy quanh người không ngừng có hơi lạnh lởn vởn.
Mạnh Kình Tùng đứng bên bàn, xa hơn một chút là Liễu Quan Quốc dáng vẻ uể oải, Khưu Đống không có mặt ở đây, chắc đang ở dưới nhà canh chừng đám Giang Luyện.
Mạnh Thiên Tư ngồi xuống trước bàn, đang định mở miệng thì chợt liếc qua xấp giấy vẽ đã được sắp xếp lại, hơn nữa dường như còn bỏ thêm không ít, độ dày khá khả quan, mà hình dạng và cảnh tượng trong tờ trên cùng thì đã sơ sơ thành hình.
Tân Từ kêu lên thất thanh: “Đó không phải là cảnh đêm qua à, cảnh giết…giết…”
Hắn líu lưỡi, tim như trống dồn.
Mạnh Kình Tùng ho khẽ hai tiếng: “Có vẻ như Giang Luyện vẽ rất nhiều, ngoài những tấm bày trên bàn ra thì còn tìm được vài chục tấm khác, tôi đã gom hết lại. Trên các bức vẽ đều có đánh dấu ngày tháng, bức sớm nhất là vào hơn một tháng trước, tra theo ghi chép thời tiết thì những đêm này đều có mưa.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì, chỉ tỉ mỉ xem hình vẽ.
Nói thật thì, những bức vẽ này trong thô ráp có tinh tế, thô ráp ở chỗ nhân vật không miêu tả hình dáng, không vẽ mặt mày, tinh tế ở chỗ động tác thần thái đều rất rõ ràng: có thể nhìn ra được, đây là rừng núi rậm rạp, có một cô gái ngã gục trên đất, tuyệt vọng ngửa đầu, trước người là một gã đàn ông cao lớn đang vung cao đao lớn bổ về xuống cô, xa xa phía sau tựa hồ cũng là cảnh giết chóc, có người ngã xuống đất, có ngựa thồ hoảng sợ lồng lên, còn có người cầm đao giơ cao ngọn đuốc.
Mạnh Thiên Tư lật tờ kế tiếp lên xem, lại lật thêm tờ nữa, quả nhiên, cảnh tượng đêm qua cũng nằm trong đó: Có một cô gái áo trắng, cổ bị cắt nửa đang liều mạng bò lên trước, một tay gắng sức vươn lên, cũng chẳng biết là muốn bắt lấy vật gì.
Cái Giang Luyện câu là thận cảnh, cái hắn vẽ cũng là thận cảnh, hắn đang muốn thử tìm kiếm gì đó trong những cảnh tượng từ tám mươi, chín mươi năm về trước.
Mạnh Thiên Tư ném giấy vẽ xuống, ánh mắt rơi xuống bên cạnh: Trên bàn nhiều thêm một chiếc đĩa sứ trắng, bên trong đặt lưỡi dao nhỏ đã được rửa sạch kia.
Cô nhặt lưỡi dao lên xem, lưỡi dao rất nhỏ, dài chừng mười xentimet, không có chuôi, chỉ dùng vải xanh quấn lấy một đoạn, lưỡi dao vô cùng sắc bén, dài mảnh như lá liễu, có thể nhìn ra được đã được mài giũa cẩn thận.
Mạnh Kình Tùng cũng đang nhìn lưỡi dao đó: “Chính là dùng cái này, một dao cắt họng, tôi đã hỏi lão Gàn, ông ấy nói lưỡi dao này là của nhà, bình thường ông ấy vẫn hay dùng, còn hay thuận tay đặt bừa trong nhà.”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng: “Còn gì nữa?”
“Người bị giết ở đầu cầu thang, nơi đó phun ra rất nhiều máu, ở cửa cũng có một vũng lớn đọng lại, cuối cùng mặt úp xuống nằm sấp, hẳn là ngã từ cửa vào, ngoài ra đã xem xét kỹ, không có dấu vết nào khác, còn nữa là…”
Y hạ giọng: “Đã tìm kiếm khắp nơi, không tìm thấy đồ của chúng ta.”
Chuông vàng không tìm được còn tổn thất một Lưu Thịnh, nếu đây mà là buôn bán thì coi như lỗ vốn đến cái quần lót cũng không dư lại rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.