Sau khi bị thương, con mắt đó của cô sưng vù khiếp người, chiếc chụp mắt bằng da có thể thông khí nên đó giờ vẫn đeo suốt không bỏ ra lần nào, hơn nữa Lâu Hồng hoàn toàn không phòng bị tâm lí nên chỉ cảm thấy sự tương phản trước và sau khi bỏ chụp mắt ra thực sự quá lớn, không kìm được kêu “ối” một tiếng.
Mạnh Thiên Tư ném cái chụp mắt lên bàn: “Chúng tôi hỏi thăm việc này cũng không phải là để hỏi chơi. Đêm qua, tôi vì thận lâu núi mà vào núi, gặp phải giao tranh, suýt nữa hỏng mất một bên mắt. Theo quy tắc đúng là chúng tôi không nên hỏi chuyện nhà anh, nhưng là bạn tốt, lại đã thấy người bị thương đổ máu rồi, dù sao cũng nên cho chút ưu tiên chứ?”
Lại ngẩng lên nhìn Mạnh Kình Tùng: “Đi tìm Liễu Quan Quốc, lấy một thẻ tạ ơn cho người bạn nhà họ Lâu.”
Mạnh Kình Tùng đáp lời, nhanh chóng mở cửa ra ngoài, lúc trở lại đặt một chiếc thẻ ngân hàng tới trước mặt Lâu Hồng, khẽ giọng nói: “Mật mã là sáu số tám.”
Trống ngực Lâu Hồng đập dồn một hồi, sớm đã nghe quỷ non ra tay hào phóng, thẻ tạ ơn đều là thẻ ngân hàng, số tiền trong thẻ cũng đến vài vạn – thế này cũng quá nể mặt anh ta rồi, tự mình gặp mặt nói chuyện, đưa quà cảm ơn trước, hơn nữa người bị thương còn là lão đại, nếu anh ta vẫn tiếp tục giấu giếm thì thật đúng là không nghĩa khí, hơn nữa, dòng đi chân này dù sao cũng sắp bị vùi lấp rồi.
Lâu Hồng hắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729873/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.