Mạnh Kình Tùng không trả lời, chỉ đưa gậy tre cho Mạnh Thiên Tư, đồng thời dặn Tân Từ: “Bắt đầu từ bây giờ phải theo sát Thiên Tư, trong thận lâu núi, đường cậu thấy có thể là vách núi, không được đi lung tung.”
Vãi chưởng, còn chơi kiểu thế kia à?
Tân Từ phấn chấn trở lại, tiếp đó, tuy đúng là theo sát từng bước nhưng thỉnh thoảng vẫn cẩn thận thò chân ra ngoài, chọc chọc mặt đất đằng xa xem rốt cuộc là thật hay là khoảng không.
Đi chừng mười lăm phút, dường như có biến cố gì đó, Mạnh Thiên Tư đứng lại, thuận tay chỉ sang một bên, Mạnh Kình Tùng không nói nhiều, lập tức kéo Tân Từ qua đó rồi tắt đèn pin.
Ánh đèn pin vừa tắt, trước mắt lập tức tối hù, cũng may mặt đá và lá cây vì ướt nước mưa mà lấp loáng ánh nước, thích ứng một hồi, mắt cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy cảnh vật.
Tân Từ trông thấy Mạnh Thiên Tư quỳ một chân xuống đất, nghiêng đầu như đang quan sát thứ gì, gậy tre trong tay khe khẽ đung đưa như đang áng chừng, sau đó, vai nâng lên, cánh tay vung lên một độ cung tuyệt đẹp, gậy tre dài ra, con nhện văng thẳng ra ngoài theo dây câu.
Tân Từ nín thở.
Qua vài giây, tiếng Mạnh Thiên Tư theo gió vọng tới: “Không câu được.”
***
Chuyện trên đời tuyệt đại đa số đều làm lần đầu hăng hái, làm lần hai nhụt chí, làm lần ba nản lòng.
Mạnh Thiên Tư ba lần không trúng, lòng háo hức hóng hớt của Tân Từ cũng bay mất nửa. Giống như mọi tên nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729867/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.