Màng đêm mong manh như bức sa mỏng dịu dàng đến lạ thường,Hồ Vỹ chậm rãi rảo bước vào vườn cây,nơi có cái ghế đu quay nhàn nhã trong vườn.Nhiều lúcanh muốn tự hỏi mình yêu Tịnh ở chỗ nào.
Cô xinh đẹp dộng lòngngười,cô thông minh giỏi giang,cô kiên cường hay cả lúc cô yếu đuối ômvai khóc lặng lẽ.Đến giờ anh mới biết được chỉ cần là cô thì anh sẽyêu,sẽ thích.Có khi anh lại nghĩ cô sinh ra là để hạnh hạ anh thìphải.Cũng chỉ cần một ánh mắt long lanh đen láy nhìn thôi anh đã mềmlòng rồi.Nhưng đến khi nào cô mới chịu yêu anh,mới chấp nhận anh và dựadẫm vào anh.Càng nghĩ càng buồn.
Tịnh Yên nhẹ nhàng ngồi lênchiếc đu,đầu cô đang nghĩ về chuyện lúc tối,cô không còn hận thù nữa,khi nhìn lại gương mặt Thẩm Dục Phong,người đàn ông cô từng yêu thì giờ đây chỉ còn lại sự ghê tởm và chán ghét.lúc này người cô nghĩ đến lại là Hồ Vỹ.
Cô không biết là từ lúc nào mình lại chú ý đến anh,mongngóng anh xuất hiện trong tầm mắt của mình,cô sẽ lại nhớ anh khi khôngđược gặp anh.Nỗi nhớ da diết ấy vừa ngọt ngào lại vừa đau xót.Anh cóthương cô thật không hay chỉ vui đùa trong chóc lát.Cô không dám cược,cô sẽ đau chết mất nếu như anh chỉ vui chơi cho thỏa cái tham vọng tầmthường của đàn ông.Có lẽ đã thất bại một lần thì cô lại không dám bắtđầu lại.
-phải làm sao bây giờ...
Giọng nói đầy ấp nỗiđau xót lọt vào tai Hồ Vỹ,anh nhìn giọt nước mắt trong suốt chậm rãi lăn trên gò má non mềm kia mà tim như dao cắt.Anh không nghĩ mình lại gặpcô vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-doi-mua/43741/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.