Rời khỏi máy bay,hít thở bầu không khí nóng bức ngột ngạc,lúc này mọi người mới thực sự cảm nhận được cảm giác đặt chân trên mảnh đất quê hương của mình.Từ xa,bóng dán tay đan chặt tay mà đôi mắt ló ngó mong lung tìmkiếm bóng dáng thân thuộc.Thanh Nhi cùng Phan Thế Kiệt đồng loạt nở nụcười thật tươi rồi tiến về phía họ.
-Ôi Tịnh yêu dấu của tôi về rồi,tôi nhớ cô chết mất....
Thanh Nhi ôm Tịnh Yên lắc qua lắc lại mà than vãn.Phan Thế Kiệt đứng phía sau nhìn hai cô gai líu ríu.Bỗng anh chợt nhớ đến ngày đầu tiên gặp TịnhYên.Lúc ấy trong cô thật đáng thương.Giờ thì cô bé của anh đã trở thànhtâm điểm của mọi người rồi.Có lẽ người đàn ông của cô sẽ khá đau đầurồi.
Bá Nghị tiến đến cho Hồ Vỹ một cái ôm.Cái ôm mang theo mộtchút đùa cợt và một chút niềm vui nữa.Chỉ anh biết rằng con người nàytrước kia trừ cái mặt lạnh như nước đá thì chẳng có thêm chút gì gọi làtình người cả.
Đứng gần như sau chót của cả nhóm,Hồng Như tựthân thụt lùi tách ra khỏi niềm vui của mọi người.Cô đang cố hết sức đểtránh xa cái tên hoa hoa củ cải kia mà sao lúc nào cũng gặp phảihắn.Trong lúc mọi người không chú ý nhất,cô xách cái vali nặng nề bỏchạy ra đường leo lên chiếc taxi gần đó để thoát thân.Trong lòng cô khẩn cầu ngàn vạn lần đừng để hắn thấy nhưng ông trời không thương cô.Từ lúc cô cuối đầu thụt lùi thì Bá Nghị đã nhìn thấy.
Hắn không biếttại sao cô lại chạy trốn như thế,dù gì thì hắn cũng đâu phải ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-doi-mua/2360873/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.