Lạc Tâm vẫn đi loanh quanh trong nhà đợi cô gái ban nãy lên thì bỗng cánh cửa nhà đóng sầm lại. Anh giật mình chạy đi ra mở cửa. Cánh cửa mở ra. Một cái đầu nữ lấp ló ở hành lang. Con mắt nó liếc khắp dãy hành lang dài rồi dừng lại khi chạm mắt với anh. Nó nở nụ cười toe toét làm lộ ra hàm răng đen sì sì. Đôi tay với bộ móng dài của nó bấu vào rồi cào một vệt dài trên tường. Lạc Tâm không di chuyển mà cứ nhìn nó. “Choang!” tiếng chiếc bình hoa rơi xuống, anh quay đầu đi về phía đó để xem xét tình hình thì cánh cửa lại đóng sầm lại lần nữa.
Đang định mở đi qua mở thì cô gái tên Hạnh nọ đã bước vào. Mới vào cô đã chú ý tới cái bình hoa rơi trên đất. Cô nhìn biểu cảm của anh rồi nói:
- Không cần phải giải thích đâu, tôi biết không phải do anh gây ra. Chắc chắn là thứ đó… Thứ đang ám ngôi nhà này.
Cô gái nói xong thì cả hai im lặng nhưng chưa đầy một phút sau, cô đã lại nói tiếp:
- Vậy anh thấy ngôi nhà này như thế nào?- Thái độ của cô thay đổi quá nhanh từ ban nãy cô còn đang nói với giọng trầm trầm thì bây giờ đã cao giọng niềm nở.
Lạc Tâm gãi đầu. Thứ vừa nãy anh nhìn thấy là người, không phải ma. Anh biết chắc điều đó vì anh chưa bao giờ nghi ngờ vào năng lực của bản thân mình. Hạnh thấy Lạc Tâm im lặng thì dùng giọng quan tâm và lo lắng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-nui/3384917/chuong-43.html