Vệ Phong bị thương nặng, một đường xông vào phủ Tiêu Quan Tuyết. Tiêu Quan Tuyết không khỏi trầm mặt xuống: “Thất bại rồi.”
Vệ Phong cắm chủy thủ vào mặt bàn, lạnh lùng nói: “Đúng, thất bại rồi.”
Tiêu Quan Tuyết cười lạnh một tiếng: “Đúng là vô dụng, lúc trước còn rất chắc chắn, cái gì mà chưa bao giờ thất bại.”
Vệ Phong bỗng nghiên đầu lên, hung hăn nhìn Tiêu Quan Tuyết, giờ khắc này trên người hắn đã trúng ba viên đinh sắc, máu đen không ngừng chảy xuống, khiến hắn trông rất chật vật. Hắn biết trên đinh sắt có độc, có thể chống đỡ được đến lúc này đã là rất khó khăn. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Quan Tuyết, cười gằn: “Ta thất bại, không phải vì ta vô dụng, mà vì có người bán đứng ta.”
“Không lẽ ngươi cho là ta tiết lộ tin tức cho Giang Tiểu Lâu?” Tiêu Quan Tuyết không hiểu rõ mà nói.
“Rõ ràng Độc Cô Liên Thành và Giang Tiểu Lâu đã hùa nhau chơi ta một vố. Ba viên đinh sắt này chính là lễ vật bọn họ tặng ta, mà chuyện này… ngoại trừ hai chúng ta ra không có ai biết được.” Vệ Phong cười lạnh tiến lên một bước.
“Bệnh đa nghi của Giang Tiểu Lâu rất nặng, ả nghi ngờ ngươi cũng không có gì lạ.”
“Không, không thể nào, gương mặt và thân thể này của ta chưa từng khiến cho bất cứ ai nghi ngờ. Ngoại trừ chuyện này, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của A Tuyên.” Dòng máu đen đang chầm chậm chảy không ngừng, Vệ Phong biết thời gian mình còn tỉnh táo không nhiều, cơ hội duy nhất đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468117/chuong-146-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.