Buổi chiều, Giang Tiểu Lâu vừa tới viện của Vương phi, Mộ Vũ đã vén rèm lên nhỏ giọng báo cáo: “Tiểu thư, Kim Lăng quận vương trở về rồi.”
Kim Lăng quận vương?
Giang Tiểu Lâu lẩm bẩm tên người này một lần trong đầu, lập tức hiểu ra.
Tiến vào phòng khách, nàng liền nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi vừa cởi chiến bào mặc bộ cẩm y đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế gỗ màu đỏ.
Mặt mũi hắn rất cương nghị, đôi mắt tối đen, tựa hồ có sức mạnh thấu vào lòng người.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Giang Tiểu Lâu xin chào quận vương.”
Hách Liên Duẫn nhìn Giang Tiểu Lâu, thiếu nữ trước mắt có đôi mắt sáng, thanh lệ thoát tục, khiến người ta không kềm được mà yêu thích.
Các muội muội của mình đều là mỹ nhân xuất sắc ở kinh thành, nhưng không được thanh diễm như nàng. Loại xinh đẹp này không mị tục, không khô khan, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt sáng sủa, khiến hắn không kềm được mà nhớ đến sự mông lung đẹp đẽ của hạnh hoa giữa cơn mưa xuân.
“Muội muội không cần khách sáo, muội đã là nghĩa nữ của mẫu thân thì cũng chính là muội muội của ta. Lần này ta quay về có mang theo lễ vật cho mẫu thân và muội, một lát nữa sẽ đưa tới.” Âm thanh Hách Liên Duẫn trầm ổn, biểu hiện không chút khác thường. Nói xong hắn quay đầu nói với Khánh Vương phi: “Mẫu thân, có thể cho con đi thăm phụ thân một chút không?”
Vẻ mặt hắn đặc biệt cung kính, không có chút nào quá phận.
"Phụ thân con đang ở ngay bên cạnh, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468102/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.