Bọn hộ vệ bên ngoài lập tức chen vào, Khánh Vương lạnh lùng nói: “Còn không động thủ?”
Bọn hộ vệ rút kiếm bên hông ra hùng hổ nhào thẳng về phía Sở Hán, nhưng vũ khí của bọn họ chưa kịp chạm vào người Sở Hán thì đã lần lượt rơi hết xuống đất. Võ công của Sở Hán quá cao, bọn họ còn chưa kịp đến gần đã bị đánh rơi vũ khí, từng người đứng ngây người như phỗng, nhìn hai tay trống trơn không biết làm sao.
Mặt Khánh Vương lập tức đỏ lên: “Phản, đúng là phản rồi, ở phủ của ta lại có tên cuồng đồ to gan như vậy.”
Giang Tiểu Lâu thu hết biểu hiện tức giận của đối phương vào trong mắt, lạnh lùng nói: “Vương gia, nếu không còn gì nữa ta xin đi trước.”
“Ngươi…” Khánh Vương phẫn nộ chỉ vào Giang Tiểu Lâu, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, sắc mặt từ đỏ chuyển thành xanh, rõ ràng là tức giận đến cực điểm.
Giang Tiểu Lâu không để ý tới tâm tình của hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Sở Hán, đưa người đi.”
Sở Hán muốn kéo Vệ Phong, nhưng hai chân hắn đã nhũn ra, thế là Sở Hán phải duỗi tay ra ôm ngang đứa nhỏ này lên, trực tiếp theo Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài.
Khánh Vương nhìn bóng lưng Giang Tiểu Lâu, thân thể run rẩy như một chiếc lá, hầu như không nói được nửa chữ.
“Vương gia?” Khương Phiên Phiên nhìn thấy tình hình như thế, trong lòng biết không ổn liền tiến lên ôn nhu nói: “Xin ngài đừng tức giận, vì một hạ nhân mà trở mặt với Minh Nguyệt quận chúa thật không đáng.”
“Đều tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468100/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.