Nàng nhìn đối phương, nói rõ: “Ngay từ đầu huynh đã tính được ta sẽ đi tìm Dương Các lão đúng không?”
Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nhìn nàng: “Ta đã sớm biết nàng sẽ đi tìm Dương Các lão. Hoàng hậu sẽ không giúp nàng, nàng lại không chịu tìm ta, chỉ còn ông ấy là có khả năng lớn nhất.”
Giang Tiểu Lâu chớp mắt: “Nếu không có những chứng cứ kia, Dương Các lão sẽ không thể khiến bệ hạ tin tưởng.”
Độc Cô Liên Thành mỉm cười: “Tam điện hạ âm thầm gây dựng không ít vây cánh, sớm muộn cũng sẽ bị bệ hạ phát hiện. Ta chỉ là tìm ra được danh sách đó sớm hơn một bước để giao cho Dương Các lão, thuận nước đẩy thuyền thôi.”
Nhẹ nhàng như vậy, lại khiến người ta không thể quên được.
Trên người Độc Cô Liên Thành có một loại khí chất, đó là sự trầm ổn giữa sóng to gió lớn, trong bất kỳ tình huống nào đều thành thạo điêu luyện, gặp biến cố không sợ hãi. Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, Độc Cô Liên Thành thích mình, nhưng hắn thích đến bao nhiêu nàng cũng không rõ. Với thân phận, địa vị, tài trí của Độc Cô Liên Thành, muốn tiêu dao một đời thì có gì khó? Hắn lại tự làm khổ mình, bôn ba giữa triều đình, nếu không phải vì danh vì lợi thì vì cái gì, ngôi vị hoàng đế sao? Nàng vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, nghĩ đến đau hết cả đầu.
Ánh mặt trời rọi lên dung mạo như ngọc của đối phương, khiến hắn càng có vẻ ôn hòa xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468079/chuong-129-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.