Khánh Vương nhớ tới Thuận di nương lại thở dài một tiếng.
Hách Liên Tiếu làm như lơ đãng nói: “Những chuyện thương tâm này phụ thân không cần nhắc lại, nữ nhi đã chuẩn bị một chút đồ ăn vặt, muốn đưa đến cho phụ thân thưởng thức.” Nói xong, nàng liền nhận lấy hộp cơm trên tay tì nữ bên cạnh, nhẹ nhàng mở ra, các loại như bánh như ý, bách hợp hạt sen, mứt táo… được bày trên đĩa rất tinh xảo.
Khánh Vương nhìn kỹ lại, những món khác đều là thông thường, duy chỉ có một món là nho khô phối với hồ đào tươi (quả óc chó), là bỏ nho khô vào trong hồ đào, lại tưới nước mật nho lên, mùi thơm nức mũi.
Hách Liên Tiếu có vẻ đặt biệt săn sóc: “Trước tiên con ngâm nho vào mật ong, sẽ đó đập hồ đào tươi ra, rồi tưới nước mật nho lên, mùi vị rất ngon, phụ thân nếm thử đi.”
Khánh Vương thoáng gật đầu, mặt không khỏi hiện lên ý cười: “Con quả thật có lòng.”
Hách Liên Tiếu tươi tắn rạng rỡ: “Đây là chuyện con gái nên làm.”
Thật ra Hách Liên Tiếu thông minh lanh lợi, khéo miệng khéo tay, xưa nay Khánh Vương rất yêu thương nàng. Hơn nữa nàng làm việc khéo léo, biết cách lấy lòng, đối xử mới mọi người đều dùng bộ dáng hòa hảo hiền lành, khiến người ta yêu thích. Nhưng gần đây Phiên Phiên thường ở trước mặt Khánh Vương nói điều không hay về Đan Phượng quận chúa, lâu dần Khánh Vương cũng xa lánh nàng. Hôm nay thấy nàng ôn hòa nhún nhường như vậy, nghĩ đến mình cũng từng đối xử tệ với mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468074/chuong-127-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.