“Thì ra là Thuần Thân Vương.” Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Tuyên rơi vào trên người đối phương, “Chẳng qua Bùi Tuyên chỉ đang giáo huấn một nô tài không hiểu chuyện, lại làm phiền đến Vương gia, thật là hiếm có.”
Ánh mắt Độc Cô Liên Thành rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, thấy sắc mặt nàng tuy rằng hơi trắng nhưng cũng không bị thương, trong lòng khẽ thả lỏng. Hắn vốn là người không để lộ hỉ nộ ra mặt, cho dù trong lòng cực căm phẫn cũng không để lộ ra chút nào, chỉ nhàn nhạt nói: “Bùi tướng quân không cần khách khí, không biết thị vệ này phạm tội gì khiến tướng quân phải giết người giữa chợ như vậy?”
Ánh mắt của hắn xa cách lạnh lùng, xưa nay Bùi Tuyên ghét nhất là loại Vương gia yếu ớt trói gà không chặt, vốn dĩ hắn cũng rất xem thường người này, nhưng sau khi đối mặt hắn lại cảm thấy ánh mắt kia vừa lạnh vừa sâu, hoàn toàn khác biệt với dung mạo nho nhã tuấn tú, không tự chủ được mà căng thẳng, trong lòng hiểu rõ Thuần Thân Vương tuyệt không vô hại như vẻ ngoài, liền nói: “Hộ vệ này dám mạo phạm ta, hôm nay ta không thể tha cho hắn, xin Vương gia đừng lo chuyện bao đồng.”
Nói xong Bùi Tuyên cười lạnh một tiếng, bỏ qua Độc Cô Liên Thành mà bước tới chỗ Sở Hán, hiển nhiên là muốn giết chết đối phương.
Độc Cô Liên Thành vẫn đứng trước mặt hắn không nhúc nhích.
Bùi Tuyên là người từng ra chiến trường, trên người mang theo một loại huyết khí đáng sợ, khi hắn nheo mắt lại sẽ khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468071/chuong-125-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.