Chương trước
Chương sau
Lúc này Giang Tiểu Lâu đã đi ra đường, chậm rãi đi dọc theo con phố hướng về xe ngựa, động tác của nàng rất chậm, Độc Cô Liên Thành nhanh chóng sóng vai nàng mà đi, thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng, không khỏi cười nói: “Còn đang vì lời nói lúc nãy của Phó đại phu mà không vui sao?”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu bình thường, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Hắn rất tin vào Phật, cứu độ chúng sinh, hận nhất là người có âm mưu quỷ kế, vốn dĩ không cùng một loại người với ta.”
Rõ ràng là tức giận nhưng vẫn biểu hiện bình tĩnh như vậy, quả nhiên là che giấu tâm tư rất sâu. Độc Cô Liên Thành dừng lại chốc lát, khẽ cười nói “Ta cho rằng…nàng rất có hảo cảm với Phó đại phu.”
Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái nhưng không trả lời. Lần đầu tiên gặp Phó Triêu Tuyên, đúng là nàng có tâm tư lợi dụng, nhưng qua lại bấy lâu nay, con người đâu phải cây cỏ mà vô tình, nàng đã sớm xem đối phương là một bằng hữu quan trọng. Sự quan tâm của Phó Triêu Tuyên dành cho nàng, không phải nàng không hiểu, nhưng ai có chí nấy, con đường của nàng đã sớm được quyết định, sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi. Còn về hảo cảm..đó chẳng qua chỉ là tình cảm giữa bằng hữu với nhau mà thôi, nàng không có cách nào thích người chính trực quá mức như Phó Triêu Tuyên, bởi vì người này sẽ càng làm rõ sự âm u đê tiện của bản thân nàng.
Ý cười của Độc Cô Liên Thành đặc biệt ôn nhu: “Bên cạnh ta cũng có đại phu đắc lực, nếu nàng thấy lúng túng thì từ nay có thể không gặp lại hắn nữa.”
Giang Tiểu Lâu nhìn sang Độc Cô Liên Thành, đôi mắt sáng dưới ánh trăng mơ hồ có một loại tâm tình phức tạp trào dâng.
Trong mắt Độc Cô Liên Thành như có hào quang lóe qua, hô hấp trở nên hơi nặng, ngoài mặt vẫn tươi cười như trước: “Nàng có thể xem như ta đang đối phó tình địch, không cần mang theo gánh nặng tâm lý.”
Biết rõ là đối phương đang nói đùa, Giang Tiểu Lâu vẫn không kềm được mà hơi đỏ mặt, nhưng sau một khắc nàng đột nhiên phát hiện mặt của đối phương có chút trắng xám, cảm thấy có chỗ không đúng, vội hỏi: “Công tử sao rồi?”
Độc Cô Liên Thành lắc đầu, vẻ mặt ôn hòa nói: “Không có gì, chỉ là lúc nãy gió lạnh, có lẽ là bị cảm rồi. Cũng không còn sớm, nàng quay về đi.” Nói xong hắn quay đầu nhìn Sở Hán đang chờ ở đằng xa: “Phải hộ tống Minh Nguyệt quận chúa bình an hồi phủ.”
Sở Hán lập tức đáp một tiếng: “Vâng, công tử.”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Độc Cô Liên Thành, thấy hắn mỉm cười với mình, nụ cười kia cực kỳ ưu mỹ giống hệt ngày xưa, trong lòng hơi thả lỏng, lại theo bản năng hỏi tiếp: “Vậy huynh làm sao hồi phủ?”
Độc Cô Liên Thành mỉm cười: “Lập tức sẽ có xe ngựa đến đón ta, không cần lo lắng. Nàng sống ở Khánh Vương phủ, nên trở về cho sớm, miễn để lại lời đồn ảnh hưởng đến danh dự của nàng.”
Trong nháy mắt, Giang Tiểu Lâu không hiểu được trong lòng mình đang có cảm giác thất vọng hay là tâm tình gì, nàng vốn tưởng rằng đối phương sẽ đưa nàng về, nhưng bây giờ lại không giống trong tưởng tượng của mình. Cho dù trong lòng biến động, trên mặt nàng vẫn là nụ cười như cũ: “Vậy ta xin cáo từ trước.”
Nhìn theo Sở Hán và Tiểu Điệp hộ tống Giang Tiểu Lâu rời đi, Độc Cô Liên Thành lại dần dần lùi lại, từng bước một lùi đến một bức tường. Sắc mặt của hắn từ từ trở nên trắng xám, chỉ cảm thấy khó thở, không có cách nào nói chuyện. Hắn bắt đầu tìm tòi khắp người, nhưng tìm mãi mà không thấy được cái mình muốn tìm, hô hấp ngày càng khó khăn, thân thể ngập tràn cảm giác đau đớn quen thuộc, hắn mơ hồ cảm thấy mình không chịu đựng được nữa, đầu óc vì thiếu dưỡng khí mà trở nên nặng nề, ngay khi hắn sắp ngã quỵ xuống đất, thì lại có một cánh tay đưa ra, đột nhiên đỡ lấy hắn.
Hắn ngẩn ra, lọt vào tầm mắt chính là dung mạo thanh tú của Giang Tiểu Lâu, hàng mi dài của hắn giương lên, biểu hiện trở nên phức tạp.
Lúc nãy Giang Tiểu Lâu cảm thấy hành vi của Độc Cô Liên Thành có gì đó không đúng, đột ngột thay đổi chủ ý, thấy hắn tỏ rõ vẻ thống khổ, lại chú ý được hắn đang tìm gì đó trên người nên lập tức hiểu ra, cũng không nghĩ đến việc tránh hiềm nghi, lập tức lục tìm trên người hắn, cuối cùng tìm được một cái bình khắc hoa văn hình rồng nho nhỏ bên hông, mạnh mẽ kéo nút bình ra, vội vàng cho hắn uống thuốc. Ai ngờ hàm răng hắn cắn quá chặt, biểu hiện trên mặt vô cùng đau đớn, cứ như mở miệng ra nói chuyện cũng không được. Giang Tiểu Lâu cứng rắn đưa hai tay bóp cằm hắn, mới đẩy được viên thuốc vào trong, qua một lúc lâu, nhìn lại sắc mặt hắn mới thấy hồng hào đôi chút.
Vốn dĩ cả người Độc Cô Liên Thành đang lạnh lẽo, giờ khắc này được nàng ôm vào lòng, đưa tay ra là chạm vào nhuyễn ngọc ôn hương, nhất thời có chút bủn rủn không vững.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Âm thanh nàng mơ hồ có chút nôn nóng.
Hơi thở của Độc Cô Liên Thành từ từ trở nên vững vàng, trên mặt cũng không còn biểu hiện đau đớn nữa. Trong không khí vẫn tràn ngập một mùi hoa tươi mới, hắn hít một hơi dài, mới chậm rãi rời khỏi vòng tay nàng: “Ta không sao.”
Giang Tiểu Lâu vẫn chưa chú ý tới chi tiết này, thấy hắn bình an vô sự, trái tim như bị treo lên lúc này mới được thả xuống, quay đầu cao giọng dặn dò: “Sở Hán, gọi xe ngựa tới đây, lập tức đưa Thuần Thân Vương hồi phủ.”
“Đi đi, ngây ngốc ra đó làm gì?” Tiểu Điệp bỗng nhiên đẩy một cái.
Sở Hán mới từ trạng thái kinh hoảng mà phục hồi tinh thần, quay đầu chạy thật nhanh ra phía đầu đường. Hắn vung tay lên chạy như bay, chỉ chốc lát đã biến khỏi tầm mắt.
“Không cần, ta không sao.” Độc Cô Liên Thành lắc lắc đầu, tùy ý để Giang Tiểu Lâu đỡ hắn đi tới trước bậc cửa một cửa tiệm mà ngồi xuống.
Giang Tiểu Lâu thấy trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ mệt mỏi, thái dương lấp lánh mồ hôi, tâm trạng đầy nghi ngờ, muốn hỏi nhưng lại miễn cưỡng ngừng lại.
Độc Cô Liên Thành khẽ khép mắt lại, hàng mi dài nhẹ nhàng run run, môi càng có vẻ trắng xám không chút hồng hào, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Đây là bệnh cũ từ lúc còn trong bụng mẹ.”
Thì ra hắn đã sớm biết nàng muốn hỏi gì, Giang Tiểu Lâu dừng lại chốc lát: “Tại sao?”
Đáy mắt Độc Cô Liên Thành như có tâm tình cực kỳ phức tạp: “Mẫu thân khi mang thai ta từng bị trúng độc, may mắn được Hoàng hậu nương nương phát hiện kịp thời, cho nên từ khi ta sinh ra cũng mang độc trong người. Tuy rằng sau này Thái Vô tiên sinh từng giúp ta điều trị, nhưng độc tính không thể thanh trừ, có lúc sẽ phát tát, cũng may tuy ông ấy không có cách trừ tận gốc, nhưng vẫn tìm đủ cách giúp ta giảm bớt được đau đớn…”
“Chỉ thỉnh thoảng, hay là thường xuyên phát bệnh?” Giang Tiểu Lâu nhạy bén bắt được chỗ hổ trong lời nói của hắn.
Độc Cô Liên Thành chậm rãi mở mắt ra, nhìn Giang Tiểu Lâu, ý cười trên môi dần sâu hơn: “Chỉ là thỉnh thoảng thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Đôi mắt đen óng của Giang Tiểu Lâu khẽ động: “Ai hạ độc Tạ phu nhân?”
Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ bệ hạ giữ mẫu thân lại vương phủ là để bà dưỡng thai, cũng để không thẹn với huynh trưởng của mình, nhưng trong mắt người khác, bệ hạ là kẻ tình nghi giết hại huynh trưởng, sau đó lại đón sủng phi của Đức Hinh Thái tử vào phủ, dĩ nhiên sẽ khiến những kẻ có lòng suy nghĩ lung tung. Sau đó thậm chí có người nói bệ hạ giết huynh trưởng, muốn chiếm lấy tẩu tẩu… lời đồn đại truyền đi càng xa, thậm chí truyền khắp Cao Dương Vương phủ, người người lo lắng không yên. Tuy rằng mẫu thân ta chưa từng tỏ ra thân thiện với bệ hạ, thậm chí còn xa lánh cả người tỷ muội thân thiết là Hoàng hậu nương nương, nhưng vẫn khiến vô số cơ thiếp trong phủ đố kỵ, thế là có người hạ độc trong thức ăn của mẫu thân. Lúc ban đầu độc rất nhẹ, không bị phát hiện, nhưng từ từ dược tính tích lũy, biến thành cục diện không thể cứu vãn. Mãi đến khi mẫu thân ta bệnh không dậy nổi, Hoàng hậu nương nương mới cảm thấy khác thường, tra rõ mới biết đó là tì nữ của hai người trắc phi. Lúc đó là lúc mấu chốt để Cao Dương Vương kế vị, không thể truyền ra thêm chuyện gì nữa, cho nên chỉ xử tử hai trắc phi đó. Vì bảo vệ tính mạng mẫu thân ta, Hoàng hậu nương nương phái người mời Thái Vô tiên sinh đến chữa trị, nếu không có vậy, có lẽ ta đã không còn trên đời này nữa.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy trong lòng khẽ động, ánh mắt không tự chủ được mà sâu thẳm hơn: “Cho nên Tạ phu nhân mới vội vã rời khỏi phủ Cao Dương Vương…”
Độc Cô Liên Thành liếc nhìn nàng một cái liền biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, chỉ là không tiện hỏi thôi. Hắn chủ động trả lời nghi vấn của Giang Tiểu Lâu: “Ở trong lòng mẫu thân ta chỉ có một mình Đức Hinh Thái tử, bà đã từng nói, Thái tử tài đức song toàn, văn võ trác tuyệt, là một vị Thái tử chân chính khiến lòng người khâm phục. Mẫu thân ta tuy chỉ là con thứ, dù sao cũng là nữ nhi An thị, muốn gả cho quan chức bình thường làm chính thê là thừa sức, nhưng bà cam nguyện làm trắc phi, chính vì được ở bên cạnh người mình yêu thương. Thái tử cũng rất bảo vệ mẫu thân ta, kính trọng bà, yêu thương bà. Chính vì như vậy, khi Thái tử lâm bệnh bà mới vô cùng bi thương, thậm chí muốn chết theo ông ấy, nếu không có sự tồn tại của ta, nhất định bà sẽ không sống đến ngày hôm nay.”
Giang Tiểu Lâu nghe những lời này, ánh mắt không tự chủ được mang theo tiếc hận, có lẽ nàng cũng không biết được tiếc hận này từ đâu mà đến: “Ta rất vui vì huynh còn sống đến giờ. Nhưng mà…có thể cho ta biết làm sao mới thanh trừ được chất độc này không?”
Độc Cô Liên Thành nghe vậy, ánh mắt lộ ra một nụ cười: “Có rất nhiều chuyện đều là bẩm sinh, giống như cá tính bướng bỉnh của nàng, hay chất độc trên người ta. Nếu ta khuyên nàng đừng báo thù, chắc chắn nàng sẽ không nghe, hay như nàng hỏi độc trên người ta phải trừ thế nào, ta cũng không thể trả lời, ngay cả Thái Vô tiên sinh cũng nói độc này sẽ theo ta cả đời, không, có lẽ ta sẽ không có “cả đời”. Mười năm, hai mươi năm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Cho nên ta chỉ có thể nói với nàng, con người sống trên đời cứ thuận theo tâm ý của mình thôi.”
Nhìn kỹ gương mặt tuấn tú của Độc Cô Liên Thành, Giang Tiểu Lâu nhất thời trầm lặng, một lúc lâu nàng mỉm cười nói: “Ta đưa huynh về Thuần Thân Vương phủ.”
Môi Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, nhà nhạt trả lời một câu: “Được.”
Ngay khi bọn hắn rời đi, đầu con hẻm tối tăm xuất hiện một vị công tử trẻ tuổi, ánh mắt của hắn vẫn dõi theo xe ngựa, tựa hồ mang theo một tâm tình không tên. Ánh trăng chiếu lên gương mặt tuyệt luân của hắn, phác họa ra một cảm xúc lạnh lùng hiếm thấy, chính là Cố Lưu Niên. Thật ra khi con hổ xông về phía Giang Tiểu Lâu hắn cũng có ở hiện trường, chỉ tiếc tốc độ của hắn không bằng Độc Cô Liên Thành. Hoặc là nói, võ công của Độc Cô Liên Thành hơn xa hắn, cho nên hắn rớt lại phía sau một bước, nhường lại màn anh hùng cứu mỹ nhân cho người khác. Khi phát hiện Giang Tiểu Lâu và Độc Cô Liên Thành cùng đi đến dược đường, hắn vẫn đi theo bọn họ, nhìn thấy hai người bọn họ gắn bó giúp đỡ nhau, bộ dáng như cực kỳ thân thiết, hắn chỉ cảm thấy trong lòng hơi đau nhói.
Trong mắt hắn, Giang Tiểu Lâu là bằng hữu, cũng là tri kỷ, khi hắn gặp nguy hiểm nhất là Giang Tiểu Lâu đã cho hắn hy vọng sống. Chính vì vậy, cô gái này luôn rất đặc biệt trong lòng hắn, khi hắn thấy đối phương thân thiết với Độc Cô Liên Thành, không tự chủ được sẽ sinh ra một cảm giác đố kỵ, mà tâm tình này vốn đã từng làm cho hắn thấy vui vẻ lại từ từ biến mất không còn tung tích.
Khí lạnh ngày càng nặng, hoàng đế thả tay xuống bên tấu chương, chỉ thấy vô cùng mệt mỏi mà nắn nắn trán của mình, nến đỏ trên bàn sáng rực, thỉnh thoảng phát ra âm thanh tách tách. Hoàng đế khoác áo đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, đưa tay đẩy cửa ra, ngoài cửa sổ yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có bóng ánh trăng chiếu trên mặt nước, một cơn gió thổi qua, cánh hoa âm thầm rơi xuống nước tạo nên từng gợn sóng, hoàng đế lại thở dài một hơi.
Một thái giám khom người bẩm báo: “Bệ hạ, Tam hoàng tử cầu kiến.”
Hoàng đế hơi nhíu mày, vào giờ này…Tam hoàng tử tới đây làm gì?
Tam hoàng tử Độc Cô Khắc bề ngoài lạnh nhạt lòng dạ lại rất sâu. Hắn làm việc rất chăm chỉ, tính cách kiên nghị kiên cường, tác phong nhanh nhẹn như sấm chớp, hơn nữa văn võ song toàn, giỏi lấy lòng người, hiện là người rất được ủng hộ, trở thành người cạnh tranh mạnh mẽ với Thái tử. Hoàng đế rất rõ tâm tính của Độc Cô Khắc, suy nghĩ chu toàn, vậy tối nay hắn yết kiến là vì cái gì?
Đang lúc suy nghĩ liền thấy Độc Cô Khắc vội vã bước vào điện, trịnh trọng hành lễ: “Phụ hoàng.”
Hoàng đế phất tay ra hiệu miễn lễ, không nhanh không chậm hỏi: “Khắc Nhi, đêm khuya vào cung có chuyện gì quan trọng?”
Trên mặt Tam hoàng tử Độc Cô Khắc mang biểu hiện cực kỳ nghiêm túc: “Phụ hoàng, người cũng biết tính nhi thần nóng nảy, có chuyện là không chờ được, hôm nay nhi thần nghe được tin tức, đúng là không thể kềm chế… nghĩ tới nghĩ lui một lúc lâu, bất đắc dĩ tiến cung, xin phụ hoàng quyết định giúp con.”
“Tin tức gì?”Hoàng đế mở miệng hỏi.
“Phụ hoàng, liên quan đến vị hôn thê của con…”
“Đan Phượng quận chúa?” Hoàng đế nhường máy, suy tư nói: “Nàng làm sao?”
Độc Cô Khắc cúi mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Phụ hoàng, trước kia người định ra hôn sự này cho con, cũng nói Đan Phượng quận chúa là người đức công dung ngôn vẹn toàn, cho nên nhi thần vô cùng cảm niệm ân đức của phụ hoàng. Nhưng con không ngờ, Đan Phượng quận chúa có một người mẹ như vậy, còn có một huynh trưởng không biết xấu hổ…”
* đức công dung ngôn: đức hạnh, nữ công, lời nói, dung mạo
Hoàng đế hơi trầm mặt xuống, âm thanh cũng lạnh ba phần: “Con nói vậy là sao?”
Độc Cô Khắc không chút hoang mang, giọng nói vô cùng vững vàng: “Lúc trước trên cung điện, hành vi của An Hoa khiến nhi thần rất thất vọng, thân hắn là đại thần trong triều, không biết tận trung vì nước, phân ưu với phụ hoàng, cả ngày chỉ nghĩ cách hãm hại muội muội của mình, thậm chí gây ra trò cười giữa cung điện. Phụ hoàng khoan hồng độ lượng tha mạng cho hắn, nhưng người có biết sau đó hắn đã làm gì không?”
Hoàng đế mơ hồ đoán được ý của Dương Các lão, nhưng vẫn không biến sắc mà hỏi: “Hắn đã làm gì?”
Độc Cô Khắc từ từ nói: “Hắn dám hạ độc ám hại đích mẫu, nếu không bị người phát hiện…”
“Có việc này sao?” Hoàng đế chợt kinh hoàng, liên tưởng đến cái chết của Hách Liên Thắng, trong lòng tựa như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, mặt cũng hơi biến sắc, một lúc lâu hắn mới hòa hoãn lại nói: “Bất kể thế nào, Hách Liên Thắng đã trả giá cho hành vi ngu xuẩn của mình, chuyện này có liên quan gì tới Hách Liên Tiếu?”
“Phụ hoàng, cái gọi là đức ngôn dung công, đức hạnh đứng đầu, nữ tử phải đi ngay nói thẳng, sau đó mới là đoan trang hữu lễ, không thể tùy tiện. Nếu một cô gái không có phẩm đức, thì hoàn toàn không xứng trở thành con dâu của hoàng thất.”
Hoàng đế nhíu mày nói: “Trẫm từng gặp Hách Liên Tiếu, nhìn nàng cũng không giống huynh trưởng lắm.”
“Phụ hoàng.” Độc Cô Khắc đột nhiên cắt ngang hắn, vẻ mặt kiên trì hiếm thấy: “Biết người biết mặt không biết lòng, bề ngoài An Hoa cũng là quân tử ngời ngời, tài hoa phong lưu, phụ hoàng sẽ không thể ngờ hắn là hung thủ lòng lang dạ sói. Nếu hắn không bại lộ, chỉ sợ hiện giờ chúng ta vẫn đang bị lừa. Còn về Hách Liên Tiếu kia…” hắn hơi dừng chốc lát, lại chậm rãi nói tiếp, “Lời nói cử chỉ của người mẹ ảnh hưởng rất lớn đến con gái mình, người trẻ tuổi tâm tính chưa ổn định, mưa dầm thấm đất, dĩ nhiên sẽ bị mẫu bóng dáng hưởng. Tuy tạm thời Hách Liên Tiếu không có gì khác thường, nhưng nếu mẫu thân ruột của nàng là một người lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ thành tính, thì nhân phẩm của nàng cũng không tốt đến đâu được.”
“Cái này…không khỏi có chút võ đoán rồi. Đích mẫu của Hách Liên Tiếu là Khánh Vương phi, tính tình bà ấy nổi tiếng là văn nhã, lương thiện đoan trang.” Hoàng đế vội nói.
Độc Cô Khắc lắc đầu: “Nếu từ nhỏ Hách Liên Tiếu sống xa mẫu thân ruột, được Vương phi nuôi lớn thì dĩ nhiên là không thành vấn đề, nhưng nhi thần nghe nói, vì Khánh Vương rất sủng ái Thuận phu nhân, nên nàng là do một tay Thuận phu nhân nuôi lớn. Tình hình như vậy, nhi thần không thể không nghi ngờ phẩm tính của nàng.”
Hoàng đế rơi vào trầm tư, thật ra suy nghĩ của Độc Cô Khắc cũng không phải không đúng, Khánh Vương phủ xảy ra chuyện như vậy, người đầu tiên đáng trách là lão hồ đồ Khánh Vương. Nếu hắn không sủng ái thiếp thất của mình như vậy cũng sẽ không gây ra chuyện nghiêm trọng thế này. Tiểu thiếp vĩnh viễn là tiểu thiếp, mưu toan thay thế địa vị chính thê đó là tội chết. Bề ngoài xem ra chỉ là thê thiếp tranh giành, trên bản chất chính là nô tài mạo phạm chủ nhân. Theo thể thống Đại Chu, Vương gia xử lý những chuyện bên ngoài, còn Vương phi thì quyết định toàn bộ sự vụ trong phủ, ngay cả người hoàng đế như hắn muốn sắc phong phi tử cũng phải được Hoàng hậu cho phép, bằng không lục cung bất an, trên dưới không rõ, sao Khánh Vương có thể lơ là thê tử của mình như vậy? Sự tồn tại của Vương phi sẽ gắn bó quan hệ thân thiết trong vương phủ, Thuận phu nhân chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, địa vị lại ngang bằng Vương phi, đúng là quá đáng. Một tiểu thiếp không tuân thủ bổn phận lại tự mình dạy con gái, hoàng đế không thể không nghi ngờ đức hạnh của nàng. Nhưng nếu…
“Lời của trẫm là lời vàng, đã hứa hôn rồi không lẽ còn có thể hủy hôn trước mặt mọi người sao? Con cũng làm khó trẫm quá.” Hoàng đế trách cứ Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử cắn răng, lần thứ hai quỳ xuống: “Nhi thần không dám xin phụ hoàng hủy hôn.”
“Vậy con có ý gì?” Trên mặt hoàng đế hiện vẻ kinh ngạc.
Vẻ mặt Độc Cô Khắc khó dò: “Nhi thần tự có biện pháp danh chính ngôn thuận, chỉ là nhất định phải được sự cho phép của Hoàng hậu nương nương.”
“Việc này liên quan gì đến Hoàng hậu?” Tư duy của hoàng đế bắt đầu không theo kịp con trai mình, không phản ứng lại được.
Trên môi Độc Cô Khắc mang vẻ tươi cười: “Vì chuyện này có liên quan đến nghĩa nữ mà Vương phi yêu thương.”
“Minh Nguyệt quận chúa?” Hoàng đế cả kinh trợn to mắt, vẻ mặt hoang mang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.