Bên ngoài cửa cung, Giang Tiểu Lâu vừa đặt chân lên xe ngựa đã nghe thấy Khánh Vương phi khẽ cười, không khỏi kinh ngạc nhìn đối phương: “Sao mẫu thân cười vui vẻ vậy?”
Khánh Vương phi ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt đã bình tĩnh lại: “Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ rất chấn động, nhưng không ngờ lại có người đến lấy lòng, quả nhiên có con gái đẹp thật là lợi…”
Tiểu Điệp xì cười một tiếng, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng liếc nàng một cái, Tiểu Điệp vội dùng tay áo che mặt, vẫn không nén được ý cười.
“Xưa nay mẫu thân là người đoan chính, sao cũng đem con ra làm trò cười vậy.” Giang Tiểu Lâu mỉm cười.
“Vậy thì không chọc nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.” Khánh Vương phi nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ôn nhu nói: “Con yên tâm, khi trở về ta sẽ không bỏ qua cho tên nghịch tử Hách Liên Thắng, nhất định phải xả cơn giận này cho con.”
Giang Tiểu Lâu khẽ lắc đầu nói: “An Hoa quận vương còn trẻ đa tài, tương lai rộng mở, nếu không có chuyện này thì tiền đồ của hắn rất tốt, vinh hoa phú quý chờ đợi. Đáng tiếc, giờ hắn bị tước phong hào quận vương mà trở thành thường dân, đối với hắn, chuyện này còn đau khổ hơn là bị giết. Mẫu thân, người không cần để ý tới tên tiểu nhân này, chỉ cần quản lý vương phủ thật tốt, làm tròn chức trách Vương phi là được.”
Trải qua nhiều chuyện, từ lâu Khánh Vương phi đã không ôm hy vọng gì ở Khánh Vương, bà chỉ xem địa vị Vương phi là trách nhiệm, hết sức quản lý tốt vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468058/chuong-119-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.